11.
Chính sự của Lưu Tam Cân không phải là mổ lợn.
Bởi vì sau khi ta tỉnh lại đã không thấy chàng ở trong nhà rồi. Lúc ra ngoài ta còn thấy cái biển “Tạm ngưng kinh doanh” trước cổng. Nhưng Lưu Tam Cân vậy mà nói dối.
“Ba ngày.” Ta càng nghĩ càng tức, ném có tới trước mặt Ngưu Lang, “Mày nói xem chàng ta có phải là chạy trốn rồi không?”
Ngưu Lang nhìn đống cỏ trước mặt, nhép miệng.
“Mày nói xem coi!” Ta bây giờ mỗi lần nhìn thấy Ngưu Lang đều thấy bực mình, “Mày có phải là cùng một giuộc với chàng ta không hả? Mày họ Ngưu, chàng ta họ Lưu! Mấy người không có cùng họ.”
“A, cũng đúng thôi! Chàng ta lúc đó còn muốn làm thịt mày mà! Nếu không có tao ở đó thì chàng ta cũng giết mày như mổ lợn rồi!”
Ngưu Lang nghe thấy lời ta xong thì rất cảm kích phì mũi một hơi về phía ta.
Ta cảm thấy được lợi lại nhặt cỏ đưa đến bên miệng cho nó.
“Không được, tao đêm nay phải đi xem một chút, xem coi chàng ta có đem đồ gì quý giá trong tay đi không.” Ta phủi phủi đám cỏ trong tay đi.
Ngưu Lan nháy nháy mắt: “Ụm bò…ò…~”
Xem ra nó rất ủng hộ ta.
Thế là đêm đó ta lại đến nhà của Lưu Tam Cân.
Lúc ta đang lục tung đồ đạc trong nhà thì một thanh kiếm gác lên cổ. Ta vội vàng giơ hai tay lên: ’Ca, ca, đây là hiểu lầm thôi!”
Thật sự là hiểu lầm. Ngay lúc ta đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-qua-phu/2741967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.