Ngày cuối tuần, thời tiết ôn hòa, rất nhiều học sinh đi ra ngoài, trong trường cũng thoáng đãng một chút.
“Nói cậu ngốc, cũng thật là ngốc không thuốc chữa a!”
Trương Hiểu Ba thở hồng hộng đứng cùng Kỷ Tiếu Nhan ở bên cạnh bồn hoa quen thuộc, hung hăng trách mắng: “Chưa từng nuôi heo cũng đã ăn qua thịt heo chứ? Sao ngay cả chuyện này cũng không biết! Ngu! Ngu! Ngu! Quả thực là ngu đến mức làm người ta giận sôi lên!”
“Uy uy uy, cậu không cần phải nói tôi như vậy chứ? Tôi chỉ là không biết a!” Kỷ Tiếu Nhan cũng thực ủy khuất, cái gì ‘sắc dụ’ a, cậu làm sao biết được!
“Cậu!” Trương Hiểu Ba mau bị cậu làm tức chết.
“Gọi tôi làm chi, cậu không phải cũng không biết sao?” Kỷ Tiếu Nhan trừng y.
“Ai ai ai nói tôi không biết!”
“Cậu biết thì cậu nói ra đi! Rốt cuộc thế nào là sắc dụ!”
“Hư!”
“Di di di? Hai người ở trong này làm gì vậy?”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói làm hai người sợ nhảy dựng lên, nhìn lại, oa! Một thân tây trang đắt tiền, tóc tai chỉnh chu, còn có ánh mắt khẽ cười……
“Thầy hiệu trưởng!!!”
Tròng mắt hai người Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba đều nhanh nhảy ra.
…….
Kỷ Tiếu Nhan cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù thế nào họ cũng đã mạc dạnh kỳ diệu đi theo hiệu trưởng đại nhân tới văn phòng nổi tiếng thế gian kia, còn được tiếp đãi bằng một đống kẹo.
Hiệu trưởng đại nhân an nhàn ngồi uống trà chanh nóng, ăn chocolate Bỉ, hòa ái dễ gần nói với bọn họ: “Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7838/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.