Tâm tình Nhạc Húc Phong lúc này vô cùng kích động, ngay cả ngòn tay cũng hơi hơi run rẩy, vuốt ve ót Kỷ Tiếu Nhan, nuốt nước bọt, mới khàn khàn hỏi một câu: “Em….. nhớ ra rồi?”
Kỷ Tiếu Nhan đương nhiên không trả lời, chỉ có khóc, một lát sau, Nhạc Húc Phong cảm thấy không phải, kéo cậu lại bên, vô cùng hoảng sợ.
Hóa ra môi Kỷ Tiếu Nhan đã muốn thâm tím, cả người run rẩy, trong đầu Nhạc Húc Phong đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây, lúc đó Kỷ Tiếu Nhan cũng là như vậy, suýt nữa hù chết hắn.
Nhạc Húc Phong cuống quýt ôm cậu vào lòng, liên tục liên tục gọi: “Tiếu Tiếu, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ không thương tổn em, Húc ca ca ở đây, em đừng sợ!”
Đại khái vẫn là thấp giọng trấn an có tác dụng, Kỷ Tiếu Nhan chậm rãi bình tĩnh lại, mí mắt cũng đã nhắm chặt, Nhạc Húc Phong mới nhận ra, hóa ra cậu đã ngất rồi.
Trong phòng trở nên im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, Trương Hiểu Ba cùng hiệu trưởng đại nhân ở dưới giường che miệng mũi, khó chịu muốn chết, cũng không biết phía trên rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ là hiệu trưởng đại nhân nhăn mặt nhăn mày, bộ dạng có chút đăm chiêu.
Ước chừng qua hơn nửa tiếng, Kỷ Tiếu Nhan chậm chậm tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ánh mắt lo lắng sợ hãi của Nhạc Húc Phong, cậu mở mịt chớp mắt, “Di? Thầy? Em làm sao vậy?”
“Em gọi tôi là gì?”
“Ách…. Thầy Nhạc a…..”
Kỷ Tiếu Nhan kinh ngạc nhìn y: “Làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7839/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.