Edit: VânNhi
Hắn thảnnhiên cười, nói: “ Nàng thật là không phụ An Vương đã lấy tên rất hay cho nàng,quả nhiên là mắt tinh tâm sáng!”
Ta ngẩng đầunhìn hắn, cong cong khóe miệng: “ Ngài quá khen!” ta lại quay đầu xem ngoài cửasổ, ngày có chút trễ rồi, ta liền nói với hắn: “ Bối lặc gia, muốn thẩm vấn thìnên làm thôi, mùa đông ngày rất ngắn, tối rồi thì không thể vào thành được!”
Dận Tựbuông chén trà, hướng phía ngoài cửa kêu lên: “ lão Đức, ngươi đi mang người lạiđây!”
Nghe đượcngoài cửa có tiếng người đáp lại, tiếng bước chân vội vàng chạy đi.
Chúng tahai người ngồi bên chiếc bàn tròn, ai cũng không có lên tiếng nữa. Ta nắm lấychiếc chuỗi trơn bóng nằm trên cổ tay, âm thầm cân nhắc, đây đơn giản là tranhđấu bên trong nhà, một tiểu lão bà bị thất sủng nên sắp đặt muốn đầu độc chínhthất mới vào cửa mà thôi. Nguyên nhân thì không nên hỏi, cụ thể chi tiết cũngkhông cần hỏi, vậy thẩm vấn kia mục đích là cái gì? Ta không khỏi trừng mắt liếcmắt nhìn Dận Tự một cái, không có việc gì tìm nhiều nữ nhân như vậy ở bên ngườilàm cái gì?
Hắn vừa uốngmột ngụm trà, bị ta trừng một cái, khụ khụ hai tiếng, nói: “ Nàng làm sao vậy?”nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thấp giọng nói:” hay là, nàng là ăn dấmchua không thành?”
“ ha ha!”Ta giả vờ cười lên hai tiếng “ Bối Lặc gia, Thiếp thân yêu thích ăn ngọt, khôngthích ăn chua!”
Đang nói,thì ta nghe thấy ngoài cửa có người thấp giọng nói: “ Hồi Bối Lặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315859/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.