Edit: VânNhi
Gặp ta truyhỏi, hắn vẫn như cũ duy trì ý cười, hỏi: “ nếu như gia nói, gia chỉ là đi ngangqua thôi?”
Ta cũng cườimột cái, đáp: “ Vậy nếu thiếp nói, thiếp không tin đâu!”
“ Sau nàynàng sẽ tin!” Dận Tự mở màn xe lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, ung dung nói.
Ta cũngxoay người nhìn ra, thấy cảnh trí chung quanh càng lúc càng hoang vắng, giốngnhư là đã ra khỏi nội thành, ta vội hỏi: “ Đường này không phải là đường hồi phủ,gia muốn mang thiếp đi đâu?”
Hắn cưnhiên không trả lời, đưa tay lần lần tràng hạt, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
Xe tiếp tụcầm ầm đi về phía trước, trong xe cũng là một mảng yên tĩnh. Canh giờ này, vốnlà thời điểm mà ta dễ dàng mệt mỏi rã rời nhất, đáng lẽ chỉ là nhắm mắt dưỡngthần, không bao lâu thế nhưng lại thực sự chuyển thành buồn ngủ.đang lúc mônglung, cái gáy của ta lại bị đập vào thành xe, ta bỗng dưng mở mắt ra, chỉ thấycon ngươi sâu thẳm của Dận Tự mang theo chút tìm tòi nghiên cứu đang nhìn ta,thấy ta tỉnh, hắn cười vòng vo, đứng dậy nói: “ Đã đến!” nói xong, hắn liền vénmàn xe, nhảy xuống.
Ta nắm thậtchặt áo choàng trên người, lại vỗ vỗ một chút khuôn mặt bởi vì ngủ mà có chút đỏhồng. Trời đã gần trưa, ánh mặt trời mùa đông tuy rằng có hơi chói mắt, nhưng lạikhông có nhiều hơi ấm tỏa ra.
Dận Tự đứngở dưới xe, đưa tay ra chuẩn bị đỡ ta. Ta nhìn chung quanh, thấy có rất nhiềungười quỳ ở chung quanh, nhưng đều cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315857/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.