Edit: VânNhi
Dận Đườngbuông tay ta ra, nâng mũi chân lên đá đá ván cửa vừa bị đã sập, cười nói: “ Bátca, đây chính là gỗ hoàng dương tốt nhất, ta thật vất vả mới tìm được nha!”
Ta lui vềphía sau hai bước, âm thầm ảo não, mới vừa rồi ta nên đi, không nên phạm phải sựviệc tối kỵ tình ngay lý gian này. Nghe Dận Đường nói ra những lời này, ta nhịnkhông được cắn môi nở nụ cười, nghĩ rằng thì ra trà lâu này chính là sản nghiệpcủa Dận Đường. Cửu Bối tử, ngài cũng không thực biết điều nha! Lúc này, cảnhnày, ngài không thèm giải thích, cũng không hoảng sợ, ngược lại còn có thể nhànnhã như vậy! Thật là một người thần kỳ nha!!!
Dận Tự cườilạnh một tiếng, trên mặt nổi lên vài đường gân xanh, con người luôn luôn ôn hòabây giờ giống như bị bao phủ bởi băng tuyết ngàn năm! Hắn bước vài bước đến trướcmặt ta, đưa tay nắm chặt lấy tay ta, thốt lên vài chữ: “ Theo ta trở về!”
“ Bát Ca” DậnĐường tiến lên, đưa tay muốn kéo ta lại, nhưng lại chần chờ thu tay lại “ Nếuđã đến đây, thì hãy uống một chén trà rồi hãy trở về, ta lập tức phân phó ngườimang trà lên!”
Khóe miệngcủa Dận Tự hiện lên một tia cười, nhưng trong mắt lại toàn là băng giá, hắnnhìn về phía ta, ngữ điệu ôn nhu quỷ dị nói: “ Minh Tuệ, vừa rồi ngay cả trànàng cũng chưa uống miếng nào sao?”
Vấn đề nàythật sự là phải cân nhắc nha, ngay cả chén trà ta cũng chưa uống thì nãy giờ taở đây làm cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315856/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.