Edit: Vân Nhi
Sáng sớm chỉ thấy bên ngoài âm u , trời giống như là bị ai dùng mực loãngchà lên vài nét, gió Bắc thổi khiến cho cái chuông nhỏ treo ở hiên nhà quaytròn đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
Minh Ngọc chung quy vẫn là không quản thúc được, nhìn nàng đứng trên đấtmột bên thì dậm chân một bên thì chà sát hai bàn tay, ta cười nói: “ Nhìn tên tiểuhầu tử ngươi, trời lạnh như thế, còn chạy ra đây làm gì?”
Nàng mặc cái áo choàng sa tanh màu đỏ thẫm, lộ ra trên người là trường bàocũng màu đỏ thẫm, tiếp nhận lò sưởi tay nha hoàn mang tới, nàng cầm thật chặt,ánh mắt cười nói: “ Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ thôi!”
Phân phó nha hoàn ở trên tháp trải thật nhiều da đệm giường, ta để cho nàngcởi bỏ giày leo lên ngồi. Da lông màu tuyết trắng, cùng với quần áo nàng đỏthẫm, lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn với hàm răng trắng tinh và đôi mắt sáng,trông rất đẹp mắt.
“ Muội làm sao lại nhớ ta?” sau khi bọn nha hoàn hầu hạ nàng ngồi vào chỗcủa mình, ta cười nói: “ Sợ là muốn tránh cái an nhàn lại gặp phải phiền phứcrồi!” sau đó ta nghiêng mắt nhìn Tôn ma ma, hỏi: “ Tôn ma ma, Minh Ngọc đây ởnhà lại gây cái họa nào rồi?”
Tôn ma ma cung kính ngồi xuống, bất đắc dĩ cười: “ cách cách có chuyệnkhông biết, Nhị cách cách có điểm không chịu nổi quản thúc. Ngạch phụ mời tớivài vị ma ma trong cung, lại không có giống như lão nô dễ dàng nói chuyện. Việcđi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315835/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.