edit: VânNhi
Trên sân khấuđang diễn vỡ Đại náo Thiên Cung, ở bên đó thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nhóma ca trầm trồ khen ngợi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười trêu chọc nhau.
Ta chánghét trường hợp này, nhưng lại không thể không xuất hiện trong trường hợp này.
Chán chếtta cúi đầu thưởng thức li rượu nhỏ, nghe trong bữa tiệc những nữ nhân đón gióthổi lửa, chỉ chó mắng mèo, theo khen tiểu a ca của Dận Nga dáng dấp tốt, lạinói tiểu thiếp nhà ai mới nạp dụ dỗ mê hoặc thế nào. Đột nhiên, Tam phúc tấn ĐổngNgạc thị cười nói: “ Muốn hỏi vẫn là Minh Tuệ phúc khí tốt, nhưng vào cửa đãhơn hai năm, phủ Bát gia lại chưa có thêm người mới vậy!”
Ta ngẩng đầunhìn mọi người ngồi chung quanh, mắt có thể thấy được đủ loại biểu tình khácnhau. Nhin nàng ta cười cười, ta nói: “ lời này của Tam tẩu là không để ý rồi,có thể gả vào hoàng gia, chẳng lẽ không phải là người có phúc khí sao? Ai lạiso với ai hơn kém bao nhiêu bao giờ!” ta hiểu được ý ngầm của họ, không phải lànói phủ Bát Bối Lặc không con sao?
Thần sắc củaTam phúc tấn khẽ biến, ngược lại vừa cười vừa nói: “ Vẫn là Minh Tuệ mồm méplanh lợi! ta có thể không sánh bằng muội rồi, muội là do bát gia hao hết tâm tưcưới về, phóng túng một chút cũng không sao!” dây phượng kết trên đầu nàng ta khẽrun rẩy, mãnh liệt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Ta thả lạichén rượu trên tay xuống bàn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “ những lờinày của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315836/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.