Edit: Vân Nhi
Nghe thấy hắn cúi đầu cười lên một tiếng, lúc này ta mới hoàn hồn, đẩy hắnra.
Hắn cúi đầu nhìn ta, dùng tay vuốt ve mặt ta, thấp giọng nói: “ Minh Tuệ,nàng như vậy mà lại thích đỏ mặt sao?”
Ta né đầu, tránh ánh mắt của hắn, nói: “ Bối Lặc gia, trời không còn sớm,ngày mai còn phải vào triều. Người nên sớm đi ngủ đi!”
Hắn cũng không nhìn lại ta, cất bước đi vào phòng trong, vừa đi vừa tiếpnhận bọn nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu. Ta thấy là hắn không chịu rờiđi, cũng chỉ đành phải đi theo vào.
Hắn mặc trung y tựa vào đầu giường đặt gần lo sưởi, nhìn ta từng bước mộtbước qua. Trong lòng ta cực kỳ không yên, không tình nguyện chậm rãi từ từ dichuyển. Đi đến cạnh bên kháng, ta từ từ leo lên, suy nghĩ không muốn đụng vàohắn. Rốt cục bò tới bên trong, ta lại bận rộn ngăn chăn lại nằm xuống.
Đột nhiên, hắn cúi người sáp lại gần ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta. Ta khẩntrương nhắm mắt lại, trong khoảng khắc, ta chợt nghe hắn cười khổ một tiếng,nói: “ Ngủ đi!”
Trời dần dần tối, ngoài cửa sổ còn có tiếng một con dế kêu to, ẩn ẩn trongvườn còn có âm thanh ếch kêu, vội vàng lung tung ngân nga, giống như là muốnnắm chặt thời gian cuối hạ cuối cùng này. Ta không ngủ được, lại không dám trằntrọc lăn lộn nhiều.
Nghe hô hấp đều đặn của Dận Tự, ta mở to mắt, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn.
Tới đây đã hơn một năm, ngủ chung giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315833/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.