Edit: Vân Nhi
Này một đêm mộng, hai mươi ba năm dĩ vãng của ta lại hiện về!!!
Tai nạn kia thình lình xảy ra, khiến ta mất đi thân nhân, đó là chênh lệchgiữa thiên đường và địa ngục. tánh mạng của ta, là do cha mẹ ta cho, lại là docha mẹ ta cứu, bọn họ khi xe đò sắp nổ tung thì dùng sức mạnh mẽ đẩy ta đi ra,mà ta… chỉ có thể phục ở trên mặt đất, khóc thảm thiết, nhìn bọn họ táng thântrong biển lửa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, một ánh lửa đỏ rực cả trời, đã từng bị taphong bế ở sâu thẳm bên trong kí ức. Ta không cho phép chính mình nhớ lại, vìcha mẹ, ta muốn sống tốt, cố gắng khoái hoạt sống tốt. Ba năm thời gian trôiqua, ta chưa từng khóc, cũng chưa từng oán qua.
Nhưng mà tối nay, tại thời gian kỳ lạ này, bên cạnh nam nhân xa lạ này, trínhớ bỗng nhiên như thủy triều cuồn cuộn đi vào giấc mộng của ta. Tâm ta gắt gaomơ hồ, ý thức giống như trôi vào trong hư vô. Ta không biết chính mình là ngủhay thức, nhưng ta vẫn cứ một lần lại một lần nói với chính mình, đừng khóc,Tuệ Tuệ trăm ngàn lần đừng khóc!!!
“ Minh Tuệ!” Ta nghe được có người ở bên tai ta nhẹ nhàng gọi, chậm rãi tamở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, thế mới biết là chính mình đã rơi lệ!!!
Ta nâng cổ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, quay đầu nhìn lại, gặp mộtnam nhân hai mươi một tuổi khoác ngoại bào màu lam đứng ở trước giường, trongtay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315820/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.