Ta bưng lên chén trà hạnh nhân, chậm rãi uống một ngụm, hỏi: “ Bối lặc giađâu?” Ân, trà này không sai, so với trà hạnh nhân ta uống trước kia thì đậm đàhơn.
Liễu Nhi lúng ta lúng túng nói: “ hồi Phúc Tấn, Bối Lặc gia hẳn là.. hẳn làđang ở bên chỗ trắc phúc tấn nghỉ ngơi!”
Nhìn tiểu nha đầu căng thẳng tới mức run rẩy, ta mới nhớ tới, chủ nhântrước kia của thân thể này là một đố phụ tiếng tăm lừng lẫy!!!
“ Tốt lắm! Các ngươi đều lui xuống hết đi!” Ta sợ sẽ dọa hư bọn họ, vì thếnên đem bọn họ đuổi đi xuống hết.
Nhìn xem quanh căn phòng này, đối với cảnh sắc nơi đây ta không khỏi cườikhổ, một ngày này thật đúng là long trời lở đất.
Không biết vì sao, vừa tỉnh lại, ta thế nhưng lại đang ở Triều Thanh, trongđầu còn có những đoạn trí nhớ đứt quảng. Hiện tại là năm Khang Hi thứ bốn mươimốt, ta thế nhưng lại trở thành Đích Phúc tấn của Bát Bối Lặc, Quách Lạc LaMinh Tuệ, chúng ta thành hôn trong năm Khang Hi thứ bốn mươi, năm nay ta chỉmới có mười sáu tuổi! hơn nữa, Bát gia thật sự là có trắc phúc tấn, tên là MãNhĩ Thái Nhược Lan.
Đây là một thế giới như thế nào nha? Ta đúng là đã xuyên qua tới thế giớicủa Bộ Bộ Kinh Tâm rồi, nhưng lại thành một người cuối cùng sẽ chết ở tronglửa, chỉ có thể nói một câu đây là một nhân vật bi kịch nha!!!
Mang theo tiếng gió rền vang bi tráng của Dịch Thủy Hàn, ta đặc tưởng hiệntại đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315818/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.