Chương trước
Chương sau
Lời nói vừa xong, Vân Dương tiến thẳng vào tĩnh thất.
Ba người đứng ngoài tĩnh thất, phân ra đứng thành hình tam giác, chăm chú hộ pháp.
Có thể cảm giác được, trong mật thất, khí tức Vân Dương lập tức biến mất.
Ba người cùng thở dài.
Điều này chứng minh Vân Dương đã tiến vào Linh Chi Mộ Địa.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thiên Hạ Thương Minh bỏ ra thành ý lớn nhất giao dịch cùng Vân Dương. Vân Dương không phải chỉ đầu cơ kiếm lợi, hình thức giao dịch cũng cực kỳ ổn thoả, có thể nói là tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể giao dịch, chỉ có không muốn giao dịch mà thôi!
Sau đó, chỉ có chờ đợi.
...
Cái gọi là khí tức Vân Dương biến mất chẳng qua là hắn bước vào không gian thần thức.
Lục Lục hoan hỉ nhảy cẫng lên, nó đã sớm biết Vân Dương ắt sẽ đến.
“Ây da da…”
Thân thể dây leo uốn qua uốn lai, hưng phấn chưa từng có, vừa thấy Vân Dương tiến vào lập tức lấy lá cây non quấn quanh người hắn, làm nũng như trẻ con.
Một mùi hương thanh thoát cũng theo đó tiến vào mũi Vân Dương, tâm thần lập tức thanh thản như làn gió xuân ấm áp.
Vân Dương cưng chiều kéo lá cây Lục Lục khỏi lỗ mũi mình, nói:
- Tiểu gia hoả, thành thật chút đi. Giờ có đống lớn đồ thế này chắc ngươi cũng thoả mãn rồi chứ?
“Ây da da …”
Lục Lục uốn éo người, vui tới quên trời đất.
- Bất ngờ à?
Vân Dương cũng cực kỳ cao hứng nói.
Lần này có thể coi là thu hoạch lớn nhất của bản thân kể từ khi tới Huyền Hoàng giới tới giờ.
Trước đó lấy được linh ngọc thượng phẩm đương nhiên số lượng không ít, nhưng bất luận tổng giá trị hay chất lượng đều kém xa lần này.
Dù sao lần này thu hoạch được thiên tài địa bảo cùng kỳ trân dị thiết, đều là… đồ tốt mà có tiền cũng chẳng mua được.
Lấy Tử Cực Thiên Tinh làm ví dụ, ngươi biết rõ một viên đáng giá một vạn linh ngọc thượng phẩm, nhưng ngươi có lấy một vạn linh ngọc thượng phẩm ra cũng khó lòng mua được!
Hay nên nói, nếu không có cơ duyên hay trùng hợp, bất luận làm sao cũng không mua được!
Cũng như lời Phong Quá Hải, giá thị trường căn bản không đủ mô tả giá trị chân chính của những thứ này.
- Ta có thể đáp ứng cho ngươi đồ tốt, nhưng ngươi cũng phải dốc hết sức ra. Ngươi nhìn đó mà làm đi.
Vân Dương hừ hừ nói.
“Ây da da?”
Lục Lục chần chờ suy tính.
Đúng nhỉ, những thứ này đâu phải cho không, phải cho ra thứ gì để đổi chứ. Thế nhưng mình nên đưa thứ gì ra đây?
Lục Lục cân nhắc cả nửa ngày, vẫn không nghĩ ra chủ ý gì, không khỏi nóng nảy:
“Ây da da da da…”
Lại chuyển sang thúc giục Vân Dương.
Vân Dương nói:
- Ngươi nắm giữ nhiều tiên thiên chi khí như vậy, có thể tự phân ra, sau đó mỗi lần ta đến lấy một chút là được. Đây chính là cách hay nhất, không uổng phí.
- Ấy da da...
Không thành vấn đề.
Nghe đến mình không cần động não, Lục Lục lập tức nhẹ nhõm, cành lá giãn ra, vung vẩy dây leo, uốn éo đứng dậy, ngoại trừ cao hứng còn nóng lòng không chờ nổi.
Một lát sau...
Vân Dương thân thể rã rời, gương mặt khó giấu nổi vẻ vui mừng ra khỏi phòng kín.
- Thế nào?
Phong Quá Hải lao tới.
Thật ra câu này không cần hỏi, chỉ nhìn thần sắc Vân Dương là minh bạch, chắc chắn thu hoạch không nhỏ.
Thế nhưng Phong Quá Hải thật sự quá đa nghi, biết không nên như vậy nhưng vẫn không nhịn nổi hỏi.
- Lần này thu hoạch cá nhân ta vẫn là mười viên Tử Cực Thiên Tinh.
Vân Dương mỉm cười, đặt mười viên Tử Cực Thiên Tinh lên mặt bàn.
Ba người sắc mặt bất động, tiếp tục nhìn hắn, không nói gì.
Hiển nhiên ba người biết thu hoạch của Vân Dương tuyệt đối không chỉ thế. Mười viên Tử Cực Thiên Tinh đương nhiên giá trị đã không nhỏ, nhưng bất luận đối với Vân Dương hay Thiên Hạ Thương Minh đều không phải thứ không thể thiếu, với Vân Dương càng là như vậy.
- Ừm, ta còn một luồng khí.
Vân Dương nói:
- Ta phong ấn trên cánh tay mình mang ra ngoài. Thứ này khó có gì gánh chịu lưu giữ được, cần các ngươi tự rút ra, tốt nhiết là trực tiếp sử dụng.
- Khí gì vậy?
Ba người cùng lên tiếng hỏi.
- Là một luồng sinh linh chi khí.
Vân Dương nói:
- Vị lão tiền bối kia rất hài lòng về vật phẩm ta đưa vào giao dịch, ban cho ta một luồng sinh linh chi khí có thể khiến một người sinh mệnh đã sớm đạt tới cực hạn khôi phục thanh xuân tráng niên chỉ trong một sớm một chiều!
Ba người nghe vậy, hơi thở lập tức dồn dập.
Sáu con mắt không hẹn mà cùng trợn tròn, như muốn lồi khỏi hốc mắt.
Bất cứ người nào sinh mệnh sớm đạt tới cực hạn!
Những chữ này nhìn thì dài dòng nhưng tuyệt không trùng lặp, hàm nghĩa ẩn chứa trong đó đủ khiến bất cứ ai điên cuồng.
Những tu giả tuổi còn trẻ, còn đang thời thanh xuân sung sức đương nhiên không thể hiểu nổi mức độ kính ngưỡng của câu nói này, nhưng đối với những tu sĩ đã đối mặt với đại hạn tuổi thọ, đang đứng gần điểm cuối cuộc đời, họ sẽ thật sự cảm nhận được sự kính ngưỡng đối với thứ gọi là sinh linh chi khí.
Sinh linh chi khí trong truyền thuyết, tu sĩ hữu duyên chỉ cần đạt được một chút đã đủ gia tăng tuổi thọ bản thân thêm mười năm!
Mà khí tức phong ấn trong cánh tay Vân Dương rõ ràng không chỉ một chút. Đã nói là “khiến một người sinh mệnh đã sớm đạt tới cực hạn khôi phục thanh xuân tráng niên chỉ trong một sớm một chiều”, vậy sinh linh chi khí đâu chỉ một chút một ít cho được?
Thiên tài địa bảo đương nhiên dáng tiền, chắc chắn trân quý.
Nhưng cho dù là thiên tài địa bảo độc nhất vô nhị tại toàn bộ Huyền Hoàng giới, so với sinh mệnh con người, cái gì nặng cái gì nhẹ, lập tức phân cao thấp!
Bất cứ ai tuổi họ đến giới hạn đều sẽ chọn kéo dài sức mạnh chứ không chọn thiên tài địa bảo!
Từ bỏ sinh mệnh thực chất là bỏ gốc lấy ngọn, đạo lý này đủ áp dụng chín thành chín những ví dụ!
- Vân tiểu tử, chắc sinh linh chi khí ngươi lấy được có thể phân ra cho vài người sử dụng?
Giọng nói Cố Cửu Tiêu dồn dập hỏi.
- Cái này, nói thật ta cũng không rõ.
Vân Dương nói:
- Căn cứu theo lời vị tiền bối kia, hắn dùng một luồng thần thức phong ấn tay phải của ta, khiến luồng khí tức kia tồn tại bên trong. Nói cách khác tạm thời ta chỉ là vật dẫn của sinh linh chi khí, thế nhưng rốt cuộc phải sử dụng ra sao… Còn cần các ngươi tự thương lượng. Ừm, luồng khí này giá trị cụ thể ra sao ta cũng không cách nào phán đoán, cũng cần các ngươi tự định giá, liệu có đủ với những thứ các ngươi đưa ra giao dịch làn này không…
Ba người nhìn nhau, cùng cảm thấy khó giải quyết!
Nghe tới sinh linh chi khí, nói thật cả ba đều muốn cướp tới tay trước. Dẫu sao không ai ghét bỏ mình sống quá lâu, với tu giả càng là như vậy.
Chỉ có điều ba người giờ còn xa mới tới lúc thọ nguyên khô kiệt, hơn nữa cả ba đều là người phụ trách trực tiếp trong sự kiện lần này, đều là người trong cuộc. Nếu không báo cáo lại bảo vật này, tự ý sử dụng… chỉ sợ sau này mình chẳng thể sống yên ổn tại Thiên Hạ Thương Minh!
Hôm nay dùng sinh linh chi khí, sợ rằng mai đã chết oan chết uổng!
Chưa nói việc này là bản thân biển thủ, chỉ nói chuyện thật hay không cũng đủ khiến người ta lên án, khó lòng phân trần!
Bởi vì kể từ khi Vân Dương đưa ra câu trả lời, luồng sinh linh chi khí này đã coi như tài sản của Thiên Hạ Thương Minh, không phải đồ dùng cá nhân, không thể sử dụng.
Cụ thể sử dụng thế nào, sử dụng cho ai, nhất định phải đợi giới thượng tầng quyết định, chỉ định cho ai thì cho người đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.