Chương trước
Chương sau
Đám người Lan Nhược Quân sống trong giang hồ Huyền Hoàng giới đã lâu, không phải người mới như Vân Dương, bọn họ biết rõ với một môn phái mới sáng lập muốn có nhân tài chu đáo như Tiền Đa Đa khó khăn tới nhường nào!
Trong môn phái, kẻ cao cao tại thượng dương danh thiên hạ vĩnh viễn là những thiên tài chiến đấu.
Những nhân vật đó đứng trên đỉnh cao, xông xáo giang hồ, được hưởng uy danh cực lớn.
Nhưng một môn phái muốn thật sự phát triển lớn mạnh, cắm rễ kiên cố, cơ nghiệp thiên thu, chỗ dựa lại vĩnh viễn là những nhân tài giỏi gìn giữ trật tự không chút tiếng tăng như tiểu mập mạp!
Hiện giờ, tiểu mập mạp thao thao bất tuyệt trong cơn buồn ngủ của Vân Dương.
- Nếu đã là Cửu Tôn phủ, như vậy môn hạ đệ tử của chúng ta phải phân chia phụ thuộc bằng màu sắc. Đề nghị của ta là… phân ra đỏ cam vàng lục lam chàm đen trắng tím, chín màu tất cả. Chỉ có thượng vị giả Tôn vị mới được phép mặc màu tím, còn những đệ tử khác phải bắt đầu từ màu đỏ… Bước từng bậc…
Ba la ba la….
Tiểu mập mạp nói tới mức nước miếng bay tứ tung vẫn không thấy chán, chỉ cảm giác cực kỳ có thành tựu.
- Vất vả rồi!
Vân Dương cảm thán một tiếng:
- Mập mạp, ngươi phải nhớ thật kỹ, đừng lơi lỏng tu vi bản thân, đại tổng quản phải thường xuyên ra ngoài gặp người.
- Ta có bảo vật trên người, sao lại lơi lỏng được. Chỉ đợi xong thời gian bận bịu này đương nhiên dốc lòng tu hành, ta biết tầm quan trọng của vu vi mà!
Tiền Đa Đa đương đương đắc ý sờ lên ngực.
- Bên phía nhà kho đã sắp xếp xong xuôi, vật tư các ngươi đem về ta đều đã sắp xếp chỉnh lý… Cần bán ra, cần giữ lại dùng riêng… đều đã phân loại xong, đến lúc cần dùng cứ lấy ra dùng là được.
- Linh được điền ta cũng đã bày tụ linh trận, hạt giống các loại linh được đều đã gieo trồng, thứ này liên quan mật thiết tới sự phát triển của môn phái sau này, không thể qua loa…
...
Sau khi tiểu mập mạp báo cáo xong về nghỉ, cả bốn người tính cả Vân Dương đầu óc đều nhũn ra như bột, chẳng thể suy nghĩ nổi.
Tiểu mập mạp báo cáo một lượt tới hơn trăm chuyện, một chuyện lại phân loại ra một hai ba bốn năm sáu bảy điểm lớn, một hai ba bốn năm sáu bảy điểm nhỏ, thậm chí là điểm nhỏ hơn hơi nhỏ hơn...
- Đại tổng quản quả thật là nhân tài!
Lan Nhược Quân đầy tôn kính nói.
- Phải! Là tuyệt thế thiên tài!
Nhậm Khinh Cuồng gật đầu lia lịa.
Sử Vô Trần cũng thán phục:
- Lợi hại! Thật không ngờ tiểu mập mạp lại là người khiến người ta kính nể như vậy!
....
Trước sơn môn, dãy núi nguyên bản bị chém thành hai nửa, lộ ra mặt đá bóng loáng, ba chữ Cửu Tôn phủ bố trí trên mặt đá, chiếu rọi khoảng không, mỗi chữ đều lớn chừng một căn nhà nhỏ, cho dù đứng cách xa vạn dặm vẫn thấy rõ mồn một.
Lúc này đứng trên đỉnh núi nhìn xuống có thể quan sát địa thế phương viên vạn dặm.
Chỉ tiếc khu vực rộng lớn như vậy được quy hoạch xây dựng nhưng toàn bộ giang hồ đều không biết được chuyện này. Cửu Tôn phủ lặng lẽ thành lập, xuất hiện trong nhân thế, đặt chân lên đại địa của Huyền Hoàng giới này!
Một ngày này, cuồng phong gào thét, phong vân tụ hội.
Như đang biểu thị, từ nay giang hồ Huyền Hoàng giới sẽ xuất hiện thêm càng nhiều gió tanh mưa máu.
Cũng chính ngày hôm đó, buổi chiều.
Hai bóng người như được vận mệnh chú định cũng đi ngang qua nơi này, cũng như vận mệnh chú định nhìn thấy ba chữ lớn Cửu Tôn phủ...
- Cửu Tôn phủ?
Một người nhướn mày:
- Nơi này thành lập môn phái như vậy từ bao giờ? Sao không nghe ai đồn đại gì?
- Cái này thật kỳ lạ, phương viên vạn dặm xung quanh đây đều thuộc về địa bàn Thương Ngô môn chúng ta, từ lúc nào lại xuất hiện một môn phái mà chúng ta lại không biết?
- Để xem chất lượng cái Cửu Tôn phủ này ra sao, chỉ tên nghe kêu kêu thì ích lợi gì.
Người đi đầu dáng dấp thon gầy, gương mặt dài như ngựa, người bên cạnh lại thấp lùn, đầu tròn mặt tròn vai tròn chân tròn, nhìn rất nực cười, nhưng trong đôi mắt lại lấp loáng ánh sáng lạnh lùng.
- Thương Ngô môn chúng ta mặc dù đứng cuối trong thập đại hạ phẩm nhưng cũng không phải hạng rách nát gì cũng khiêu khích được. Lần này cái Cửu Tôn phủ gì gì này đột nhiên xuất hiện như vậy, sợ rằng nội tình bất phàm, vạn nhất nó trưởng thành lên không khéo lại là đại hoạ trong lòng chúng ta.
- Cạnh giường nằm há cho người khác ngáy ngủ?
Nghĩ đến đây, hai người đồng thời xuất thủ, vừa có ý muốn thử nội tình Cửu Tôn phủ cũng không thiếu ý đồ ỷ vỡ lực càn quấy.
Huyền khí cực kỳ lăng lệ cường hoành gào thét phóng tới sơn môn Cửu Tôn phủ, trong mắt đều là vẻ bạo ngược chế diễu.
Môn phái vừa mới thành lập?
- Được, được lắm!
Chúng ta trước tiên đập nát sơn môn, xem môn phái ngươi còn tồn tại nổi không.
Chuyện như vậy, thân là đệ tử thập đại môn phái hạ phẩm Thiên Vận Kỳ, hai người này trước đó đã làm rất nhiều lần, cực kỳ quen tay rồi.
Đây vốn là chuyện thường xuyên xảy ra tại Huyền Hoàng giới, thậm chí có thể nói mỗi ngày đều có chuyện như vậy xảy ra.
Đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ tiêu trừ tai họa ngầm cho môn phái, thiên kinh địa nghĩa!
Mà hai người này cũng đã từng hủy không ít môn phái, lần này ra tay, lòng tin mười phần!
Nhưng lần này vừa xuất thủ, cả hai lại cùng ngây ngẩn!
Sơn môn Cửu Tôn phủ bị cả hai liên thủ tấn công vẫn bình yên vô sự!
Hai người cùng xuất kích, uy năng có thể lay chuyển cả rừng núi, thế nhưng lại bị tiêu trừ vô thanh vô tức, hoàn toàn không tác dụng!
Đại trận hộ sơn Cửu Tôn phủ thậm chí không hề lay động!
Gương mặt hai người không hẹn mà cùng lộ vẻ rung động, không còn vẻ ngang ngược càn rỡ, cao cao tại thượng như lúc đầu!
Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương: môn phái này, sợ rằng… bất phàm!
Lập tức ý kiêng kỵ nổi lên.
Nếu là trong phạm vi môn phái khác thì cũng thôi.
Nhưng đây là trong khu vực của Thương Ngô môn.
Giờ đang là thời điểm cạnh tranh Thiên Vận Kỳ, hoa rơi nhà nào còn chưa chắc chắn!
Cửu Tôn phủ này một khi quật khởi, kẻ đứng mũi chịu sào chắc chắn là Thương Ngô môn cách nó gần nhất.
Nếu Cửu Tôn phủ quả thật tham gia cạnh tranh Thiên Vận Kỳ, như vậy mục tiêu chắc chắn chỉ thẳng Thương Ngô môn!
Mặc dù chuyện này trước mắt Cửu Tôn phủ hoàn toàn không hề hay biết, nhưng hai kẻ này lại biết, cũng biết chỉ riêng hộ sơn đại trận của Cửu Tôn phủ này đã rất khó phá vỡ! Ai mà biết được, ai mà tưởng tượng được nội tình chân chính của Cửu Tôn phủ liệu sẽ ra sao? Sẽ đạt tới đẳng cấp gì?
Uy hiếp này thật sự quá lớn!
Lớn đến đủ để uy hiếp Thương Ngô môn!
Vốn dĩ chị định đi ngang qua rồi thuận tiện ra tay, nhưng giờ phút này lại như gặp đại địch!
Mà lúc này, một áng mây tại sơn môn Cửu Tôn phủ lặng lẽ tách ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ai, ai dám tự tiện xông vào sơn môn ta?
Tên mặt ngựa hít sâu một hơi nói:
- Ai, ai dám tự tiện khai mở sơn môn, khai tông lập phái trong phạm vi quản hạt của Thương Ngô môn chúng ta? Hành vi như vậy động tới uy quyền của chúng ta, đáng tội gì?
Trong môn phái, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Cưỡng từ đoạt lý, bản môn khai tông lập phái ở đây còn có Thiên Vận Kỳ giúp sức, ngươi là thứ gì mà dám chỉ trích?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.