Chương trước
Chương sau
Sử Vô Trần thề non thề biển, gióng trống khua chiêng về mở đại trận, kết quả một chút thay đổi cũng không có, bị hai người Lan Nhậm trêu chọc một hồi, mãi tới khi Vân Dương trở về mới chính thức khai mở đại trận hộ sơn.
- Xin hỏi, ngươi chỉ dùng huyền khí truyền huyền khí vào kích hoạt một cái trận nhãn làm gì, muốn tạo tác dụng gì? Nhiều trận nhãn như vậy ngài lại chỉ kích hoạt có một cái, đại trận hình thành có hợp lý không? Trận pháp như thế có hiệu quả phòng hộ gì?
Sử Vô Trần bị nói tới đỏ mặt tía tai, lại lập tức bị biến hoá trước mắt doạ cho ngây người, á khẩu không trả lời được, nghẹn họng nhìn trân trân, thiếu chút nữa mắt nghiêng miệng lệch.
Theo từng luồng huyền khí của Vân Dương bay tới, đại trận khai mở toàn diện, theo một tiếng vang nhỏ cất lên, thiên địa phong vân biến sắc, một tấm chắn vô hình từ từ dâng thẳng tới tận trời cao. Một lát sau nhật nguyệt tinh thần cùng lúc toả ra ánh sáng giáng lâm thế gian, phủ khắp trụ sở Cửu Tôn phủ.
Tinh hoa vô biên đều tập trung tại Cửu Tôn phủ, cảnh tượng mỹ lệ vô song, chỉ là lại nhanh chóng biến mất.
Ánh sao nhìn như biến mất nhưng mật độ linh khí bao phủ Cửu Tôn phủ lại nhanh chóng gia tăng, linh khí bốn phương tám hướng như tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, lao nhao quy thuận, trăm sông hợp thành biển, vạn khí quy tông.
Chỉ trong nháy mắt, Cửu Tôn phủ đã tràn ngập linh khí.
Lan Nhược Quân theo bản năng hít một hơi linh khí, lập tức bị sặc.
Đám người Sử Vô Trần đứng trên chỗ cao nhất tại Cửu Tôn phủ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngoài trợn tròn hai mắt cũng chỉ có mồm há hốc, kinh ngạc không thôi.
- Sao linh khí lại dày đặc như vậy, cái này… sao lại như vậy?
Lan Nhược Quân cằm suýt rớt xuống đất, hai mắt trân trân như đang nằm mơ.
- Một môn phái vừa sáng lập chỉ mở đại trận hộ sơn đã được cung cấp linh khí không kém gì những môn phái hạ phẩm có Thiên Vận Kỳ, không phải nằm mơ đấy chứ…
Nhậm Khinh Cuồng vẻ mặt cũng ngây ngốc.
- Càng kinh khủng hơn là giờ chỉ thấy linh khí tụ hợp, không thấy linh khí tiêu tán, nếu cứ thế này mãi…
Sử Vô Trần kinh ngạc đến mức lời nói không còn lưu loát nổi.
Cho dù là Sử Vô Trần, trong lòng cực kỳ chờ mong, cũng cực kỳ tin tưởng Vân Dương, biết đại trận dùng 108 viên Tử Cực Thiên Tinh bố trí tất nhiên bất phàm, nhưng giờ hiện tượng chỉ tụ không tan này là sao?
Tình huống này là thế nào?
Ba người cảm nhận linh khí càng lúc càng nồng nặc, tâm thần càng ngày càng thanh thản, như mỗi luồng linh khí hít vào huyền khí trong cơ thể lại tăng cường mãnh liệt.
Nói chung cuộc đời họ chưa bao giờ hạnh phúc như vậy!
- Chúng ta… thật sự không có Thiên Vận Kỳ?
Nhậm Khinh Cuồng cũng có cảm giác không dám chức, vô thức nảy sinh ý nghĩ chính mình cũng không tin nổi.
- Trước kia ngươi từng tiếp xúc với Thiên Vận Kỳ chưa? Ngươi cảm thấy trụ sở chúng ta có Thiên Vận Kỳ ư? Đừng hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy!
Sử Vô Trần hừ một tiếng, dùng ánh mắt như nhìn nhà quê nhìn Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân:
- Ta biết nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của đầu óc các ngươi, nhưng còn có thể giấu dốt cơ mà, các ngươi không thấy mất mặt à, Kiếm Tôn của Cửu Tôn phủ ta đây mất thể diện quá!
Nhậm Khinh Cuồng mặt đỏ tới mang tai, chế diễu lại:
- Nhất Đà! Tiện Tôn! Ngươi là Tiện Tôn đương nhiên ngươi trâu ngươi bò rồi! Nhưng xin chú ý lời nói của ngươi! Cẩn thận ta trở mặt đấy!
Sử Vô Trần hừ một tiếng nói:
- Bản tôn giờ chẳng muốn tranh đấu miệng lưỡi với ngươi, loại người ngay việc có Thiên Vận Kỳ hay không cũng mơ mơ hồ hồ, cho dù trở mặt với ta, ta việc gì phải sợ?
Hai người nhìn nhau như gà chọi.
Cảnh tượng này đã phát sinh nhiều lần trong mấy ngày nay.
Nhậm Khinh Cuồng cũng giỏi dùng kiếm, tự nhiên động tâm với danh xưng Kiếm Tôn, dẫu thế nào cũng muốn đoạt lấy!
Cho nên hắn lấy chuyện luận bàn ra nói đã vài lần.
Khổ nỗi hai người tu vi tương đương, chiến lực tương đương,hiểu rõ nội tình nhau như lòng bàn tay, cho nên đánh tới đánh lui kết quả đều là sức cùng lực kiệt, từ đầu đến cuối vẫn là bất phân thắng bại, khó phán định cao thấp.
Cũng chính bởi nguyên nhân này, Sử Vô Trần càng ngày càng cảm thấy uy hiếp lớn, ngược lại Nhậm Khinh Cuồng càng ngày càng thấy mục tiêu đã gần, càng thêm tin tưởng.
Trong thời gian nửa tháng này, Vân Dương hoàn toàn không có ý động thủ, chỉ không ngừng chú trọng xây dựng môn phái.
Dưới sự giám sát của hắn và Tiền Đa Đa, kiến trúc sơ bộ của trụ sở Cửu Tôn phủ đã hoàn thành toàn bộ.
Bao quát môn phái đệ tử ký túc xá, Tàng Thư các, phòng luyện công, nhà ăn, nhà xí, lều hoa, linh dược điền, công huân lâu, Chấp Pháp đường, Chiến đường, phòng tạp dịch, nhà kho, Tàng Bảo khố các loại cơ sở kiến thiết, cũng toàn bộ hoàn thành.
Mà người làm việc trong môn phái cũng đã hơn ngàn.
Trong đại giáo trường, đệ tử Cửu Tôn phủ vừa thu nhận cũng có hơn 200 người đang luyện công.
Những người này đều là đệ tử ngoại môn do tiểu mập mạp đưa tới.
Những người này này chỉ những ai siêu quần bạt tuỵ mới được thu làm đệ tử nội môn. Trong số đệ tử nội môn lại có biểu hiện xuất sắc mới được Cửu Tôn của Cửu Tôn phủ thu làm đệ tử nhập thất. Trên đệ tử nhập thất lại là đệ tử thân truyền, trong đệ tử thân truyền lại thật nổi bật mới là đệ tử chân truyền. Trong đệ tử chân truyền, phẩm tính thiên chất đều đạt tiêu chuẩn sẽ có khả năng trở thành đệ tử đích truyền.
Đệ tử đích truyền tiến thêm một bước sẽ là đệ tử hạch tâm, mười đệ tử hạch tâm đứng đầu sẽ là thập đại đệ tử của Cửu Tôn phủ, người cầm đầu chính là đệ tử chưởng môn Cửu Tôn phủ.
Nhưng đệ tử chưởng môn Cửu Tôn phủ khác biệt rất lớn với đệ tử chưởng môn những môn phái khác. Đầu tiên, đệ tử chưởng môn không phải đệ tử phủ chủ nghĩa là không phải là đệ tử Vân Dương, thứ yếu, đệ tử chưởng môn cứ cách một thời gian lại phải đứng ra tiếp nhận khiêu chiến, phải thắng tất cả mới có thể tiếp tục ngồi trên ngai đệ tử chưởng môn, nếu không sẽ bị người khác thay thế.
Nói tóm lại, quy tắc tiểu mập mạp định ra rườm rà hà khắc không gì sánh được. Môn hạ đệ tử tù khi nhập môn trở đi phải không ngừng cố gắng, cạnh tranh cả đời!
- Đệ tử này đệ tử kia nhiều như vậy à, có rườm rà trùng lặp quá không?
- Nhiều danh mục mới khiến mọi người cạnh tranh không ngừng. Chỉ có bước từng bậc lên mới có cảm giác thành tựu, lại dùng cảm giác thành tựu đó bồi dưỡng tự tin cho các đệ tử, khiến bọn họ bất cứ lúc nào nơi nào cũng không lười biếng.
Khi tiểu mập mạp Tiền Đa Đa thuật lại những quy tắc này cho Vân Dương, khiến Vân Dương nghe màu đấu lớn như cái đấu, chẳng khác gì lọt vào sương mù.
- Được rồi, việc này ngươi tự xem mà xử lý.
- Đúng vậy, ta hiểu rõ những quy tắc này như lòng bàn tay! Cửu Tôn phủ chúng ta đương nhiên phải loại bỏ cặn bã lưu lại tinh hoa chứ!
Tiểu mập mạp thời gian vừa qua tận tâm tận sức xây dựng môn phái, quả thật tận chức tận trách, quy hoạch toàn bộ các quy tắc điều lệ, một tháng tròn không ngủ ngon giấc.
Tiểu mập mạp mệt tới mức gầy đi hai phần!
Nhưng mô hình quy phạm môn phái quả thật được xây dựng trong tay tiểu mập mạp này!
Mà quy tắc quy phạm mà hắn chế định, Vân Dương cùng ba người Sử Vô Trần xem lại xong, không tìm ra sơ hở gì, cho dù không thập toàn thập mỹ cũng cực kỳ chu đáo.
Đến mức ánh mắt Lan Nhược Quân nhìn xem Tiền Đa Đa, thậm chí có chút kính sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.