Chương trước
Chương sau
Đây là chuyện Vân Dương muốn thấy, cũng là điều hắn mong đợi, chỉ có người trực tiếp trong cuộc Phong Quá Hải không nghi ngờ, lại qua miệng hắn ảnh hưởng tới những người khác trong Thiên Hạ Thương Minh, những việc tiếp theo mỡi thoải mái hơn.
Phong Quá Hải biểu lộ đồng tình thở dài rồi lại cau mày:
- Những thứ này ta sẽ cố gắng nắm chắc thời gian điều phối thoả đáng, việc này quả thật không nên lơ là, cố gắng nhanh chóng tiên shanfh.
Vân Dương nói:
- Ta có thể dùng linh ngọc bán Tử Cực Thiên Tinh trong tay để trả một phần phí tổn để bày tỏ thành ý.
Phong Quá Hải cười khổi:
- Những lời này của Vân huynh đệ làm xấu mặt Thương minh chúng ta đấy. Nếu làm vậy chẳng phải ngươi không được chút lợi lộc gì sao? Lấy Tử Cực Thiên Tinh từ trong mộ ra đổi lấy linh ngọc, sau đó lại dùng linh ngọc mua những thứ khác đưa vào… Bản thân ngươi không được lợi ích gì, lẽ nào lại vậy, tuyệt đối không thể!
Vân Dương cười nói:
- Cũng không khoa trương như vậy, làm vậy đương nhiên lợi ích của ta ít hơn nhưng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt nào. Không nói tới việc mở ra Linh Chi Mộ Địa ít nhiều gì cũng có phúc lợi nhất định… Chuyện này dù ta không nói quý phương chắc cũng hiểu, chỉ nói quá trình xây dựng cơ nghiệp bản thân, phát triển môn phái của mình, chẳng phải cũng là lợi nhuận lớn ư?
Hắn cười nhạt nói:
- Lại lui thêm vạn bước mà nói, ta có thể kết giao thêm nhiều bằng hữu như Phong lão ngươi khi giao dịch cùng quý phương. Còn điểm mấu chốt thứ tư, Thương Minh dùng giá cao thu mua Tử Cực Thiên Tinh, lại lấy giá thấp bán thiên tài địa bảo cho ta đã là khoản tiền chênh lệch không nhỏ rồi. Làm người ham lợi ích cũng không có gì đáng trách, nhưng lòng tham không đáy sẽ khiến người ta căm ghét. Làm người phải phúc hậu chứ…
Phong Quá Hải trợn tròn mắt lẩm bẩm:
- Vân huynh đệ, có phải ngài hiểu lầm gì không… Chúng ta đâu có hứa hẹn dùng giá thấp bán đồ cho ngươi…
Vân Dương nhíu mày đau khổ, nói:
- Hả? Các ngươi không định bán rẻ cho ta? Ài, do ta hiểu nhầm, là ta tham lam vô độ, khiến người ta căm ghét… Ài, làm ăn thật không nên tham lam vô độ như ta.
Phong Quá Hải nghe vậy thiếu chút nữa không thở nỏi.
Ngươi vừa nói bán giá cao mua giá thấp là ngươi được lợi, làm người phải phúc hậu vân vân ngươi, ta vừa đưa dị nghị ngươi lập tức bảo lòng tham không đáy, ngươi đang nói mình hay nói ai, nói ai làm người ta căm ghét, nói ai không tử tế?
Tưởng mấy lời đảo ngược kiểu này không ai hiểu sao?
- Vân huynh đệ nói đùa rồi, làm sao lại ghét ngươi được chứ.
Phong Quá Hải nhíu mày nói:
- Chúng ta có thể nói chắc, Vân huynh đệ ngươi là người phúc hậu mà.
Vân Dương thở dài:
- Làm người phải phúc hậu, đây là tín điều trong cuộc sống của ta.
Phong Quá Hải không còn gì để nói, kém chút nữa lật bàn.
Ngài làm như vậy còn mặt mũi đâu bảo “làm người phải phúc hậu”?
Chúng ta không để ngươi kiếm tiền là chúng ta không tử tế?
Chính ngươi muốn kiếm tiền đè thấp giá chúng ta là ngươi âm mưu lợi nhuận, là ngươi phúc hậu?
Thiệt cho ta vừa rồi còn khen ngươi cả nửa ngày, con mẹ nó trả ta hết đống lời khen kia đi!
Phong Quá Hải xoắn xuýt nói:
- ... Lão hủ quả thật không nghĩ ra Vân Dương ngươi là người như vậy, chí ít lão hủ thấy ngươi rất có tiềm chất gian thương.
- Nào có nào có, Phong lão quá khen.
Vân Dương thật ra rất muốn nói: “thật ra ta còn tiềm chất lừa đảo nữa”.
Có điều câu này dù đánh chết hắn cũng không nói, chút thể diện ấy vẫn còn phải để lại.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thật ra trên thế giới này ai cũng là gian thương, ai cũng có thể là gian thương!
- Lời này giải thích thế nào? Mong Vân huynh đệ vui lòng chỉ giáo!
Phong Quá Hải hỏi.
- Đều muốn bỏ ra ít nhất, thu được nhiều nhất.
Vân Dương nói:
- Bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng vây, đây là nhân tính. Khác nhau chẳng qua ở chỗ có năng lực làm hay không, có chịu làm hay không, chỉ thế thôi!
Phong Quá Hải trầm tư.
Hắn đột nhiên cảm giác câu nói này rất thú vị, rất là đáng để suy nghĩ.
Suy nghĩ cẩn thận lại, thật đúng là như vậy. Cho dù là những kẻ thanh tỉnh rõ ràng là thiên tài nhưng còn cố gắng nỗ lực gấp trăm ngàn lần, trong lòng cũng hiểu không bỏ ra cũng không có thu hoạch, thật ra cũng là nghĩ như vậy.
Bằng không sao phải cố gắng?
Quả thật trong lòng tất cả mọi người đều là gian thương, khác biệt chỉ là quá trình và có hoàn toàn thành gian thương hay không thôi!
- Lần này, ta tới làm việc vì chuyện bên kia còn chưa xong… Chờ mọi việc ổn định lại ta sẽ phái đại tổng quản tới đây bàn bạc, thật ra người kia cũng không xa lạ gì với phong lão.
Phong Quá Hải cười ha hả nói:
- Chính là tiểu mập mạp kia ư?
Vân Dương cũng cười lại.
Hắn biết ấn tượng của Phong Quá Hải về tiểu mập mạp Tiền Đa Đa không tốt lắm. Dẫu sao một kẻ đột nhiên làm lộ Tử Cực Thiên Tinh ra khiến tất cả mọi người xôn xao, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy tên này không đáng tin cậy.
- Tiểu mập mạp không có thủ đoạn thông thiên như ngươi, nếu ngươi thật sự muốn phái hắn tới bàn bạc chuyện hàng hoá tài nguyên với ta, tốt nhất phái một bảo tiêu mạnh mẽ đi cùng, để bảo đảm toàn vẹn.
Phong Quá Hải nói:
- Nếu không, chưa biết chừng lúc nào đó tiểu mập mạp này lại bị cướp, thành ra làm mướn không công, khác gì lấy giỏ trúc múc nước?
Vân Dương gật đầu cực kỳ tán thành:
- Phong lão nói đúng lắm, vậy bảo tiêu này nhờ ngài lựa chọn, bảo đảm vẹn toàn.
Phong Quá Hải trừng mắt, sao lại ta chọn?
Ta chỉ đưa đề nghị, cũng chỉ giúp ngươi đề phòng rắc rối xuất hiện, sao lại đột nhiên thành vác việc vào người?
Tiểu tử ngươi nghiện chơi trò thuận nước đẩy thuyền này rồi à, hay là quen lừa bịp ta rồi?
- Phong lão xin nghĩ kỹ, nếu đại tổng quản của ta bị cướp…
Vân Dương ung dung nói:
- Vậy chưa chắc đã hoàn toàn là tổn thất bên ta. Quả thật bên ta cũng không có mấy người, thực lực cũng chỉ nông cạn, nếu không nhờ ngài chọn người, ngài xem mấy người này ai đủ tư cách đủ thực lực làm bảo tiêu cho tiểu mập mạp, làm sao để bảo đảm toàn vẹn?
Phong Quá Hải nhe răng trợn mắt suy nghĩ rồi nói:
- ... Ài, được rồi được rồi, ta bố trí bảo tiêu cho hắn là được.
Cũng phải nói lại, với chút thực lực của bọn Vân Dương, muốn bảo đảm lợi ích lớn bằng trời như vậy, quả thật không đủ tư cách.
- Lần này đi vào có lẽ ta sẽ đổi một số thứ tương đối đặc thù, cho nên các ngươi tốt nhất cố gắng bỏ chút sức về việc tài nguyên, nhanh chóng chút. Giao dịch quan trọng là hợp tác chân thành, hai bên cùng có lợi, chỉ mình ta đưa thiện ý là không đủ.
Vân Dương trước khi đi còn để lại một lời nhắc.
Phong Quá Hải hai mắt sáng lên nói:
- Được!
Vân Dương vừa đi, Phong Quá Hải tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc.
Nhưng thứ này trước tiên cứ cất vào kho.
Nhất là… Lời nhắc cuối của Vân Dương là quan trọng nhất, nhất định phải nhanh chóng đưa tin về.
Còn Vân Dương lại đã nhàn nhã trở về.
...
Trụ sở Cửu Tôn phủ giờ đã xây dựng xong.
Giờ toàn bộ trụ sở đều được bao phủ trong một áng mây mù, khí thế tiên gia, thiên thượng cung khuyết.
Một áng mây trắng lững lờ quay quanh chín ngọn núi của Cửu Tôn phủ, khiến toàn bộ dãy núi thêm vẻ ung dung phiêu lãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.