- Bất luận ra sao, Âm Dương Ngọc này cũng cực kỳ trân quý đối với tán tu cùng đệ tử môn phái, càng nhiều càng tốt.
- Lan Nhược Quân đeo bên người cũng là vậy. Nhưng Lan Nhược Quân dường như có ý liều chết, quyết tâm muốn tử hiến…. Nếu không hắn đã không đeo Âm Dương Ngọc ra ngoài như vậy.
Lúc này ánh mắt Sử Vô Trần đầy vẻ cảm động cùng đau đớn.
Vân Dương thở dài, chuyện này hắn cũng phát hiện.
Vân Dương thở dài nói:
- Thế giới này… Quả thật có quá nhiều điểm bất công đối với tán tu.
Sử Vô Trần bi phẫn:
- Nếu chỉ là đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ so với tán tu là không công bằng thì cũng thôi. Chúng ta đâu phải người không hiểu chuyện, môn phái nhà người ta trâu bò cũng là nhờ tiền bối nhà người ta bỏ bao công sức bao hy sinh phấn đấu mới đổi lại được điểm xuất phát cao hơn cho hậu bối. Ta cũng không ghen tị, chỉ thấy bất công, không thì hâm mộ, cũng chỉ coi như mục tiêu mà thôi.
- Nhưng những đệ tử môn phái kia vốn xuất phát điểm đã cao hơn chúng ta rồi nhưng vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào chèn ép chúng ta, vũ nhục chúng ta, đây mới là chuyện khiến chúng ta khó chịu nhất.
Vân Dương chậm rãi nói:
- Lời này rất có lý. Đệ tử các môn phái mặc dù điểm xuất phát cao nhưng cũng là thứ họ nên có, vì trưởng bối họ đã bỏ ra còn nhiều hơn… Chuyện này quả thật không thể trách trời trách đất, nhưng cũng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213053/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.