Chương trước
Chương sau
- Vậy là được rồi, còn nhưng nhị cái gì…”
Vân Dương mỉm cười nói:
- Nói cho cùng kết quả cũng đều như nhau mà thôi, chẳng qua đổi cách nói khác che dấu lỗi lầm mà thôi. Đối xử chân thành với thi ân không quên hồi báo có gì khác nhau?
- Đối xử chân thành chính là cùng bỏ công bỏ sức, nhưng nếu bọn họ tham gia cùng chúng ta, vậy cũng là cùng bỏ công bỏ sức.
Sử Vô Trần thở dài:
- Giờ ta không nói lại ngươi rồi, còn thấy ngươi nói rất có lý nữa.
- Chẳng qua ngươi tạm thời không hiểu mà thôi.
Vân Dương không hề khách khí nói:
- Cũng như lương tâm bị vây khốn là một cách nói khác của làm người không thể dựa hết vào cơ bắp mà thôi. Hành tẩu giang hồ chẳng phải trước giờ đều như vậy ư?
Sử Vô Trần hừ một tiếng, trong lòng lại nổi lên cảm giác tán đồng.
Có lẽ, Vân Dương nghĩ còn chu đáo hơn mình nhiều.
Nghĩ vậy, Sử Vô Trần lại uể oải… Có vẻ như… Ngoại trừ tu vi, tất cả những thứ khác bất kể mưu trí tính toán ứng biến trù tính… vân vân, hắn đều giỏi hơn mình nhiều.
Mà đẳng cấp tu vi… Ưu thế này không khéo cũngc hẳng giữ được lâu… Ài! Gặp phải tên yêu nghiệt này đúng là chẳng còn gì để nói.
Vân Dương lại thầm mỉm cười.
Giờ hắn đang lợi dụng tất cả mọi cơ hội, lợi dụng tất cả mọi chuyện để gây dựng vị trí chủ đạo cùng cấp bậc thượng vị tuyệt đối của mình trong đoàn thể.
Từ xưa đến nay, người sáng lập mộn phái không nhất định là lãnh tụ hợp lệ.
Người sáng lập và người lãnh đạo.
Đây là hai khái niệm khác nhau!
Mà Vân Dương muốn dùng trí tuệ cùng thủ đoạn bản thân trổ hết tài năng trong đoàn thể này, khiến người khác vui lòng phục tùng, nếu không sẽ khó lòng xác lập vị trí lãnh đạo chân chính của bản thân.
Ta không chỉ là người sáng lập, cũng là người lãnh đạo thích hợp nhất.
Người lãnh đạo không được tin phục ắt sẽ tạo thành phe phái, mà phe phái trước nay vẫn là mối nguy lớn nhất của đoàn thể.
Là tai hoạ ngầm lúc nào cũng có thể dẫn tới sụp đổ.
Trong quá trình này, bất luận tâm kế hay thủ đoạn của Vân Dương đều để bảo đảm địa vị bản thân, tuyệt đối không thể để tình huống mọi người không tin phục xuất hiện!
Thật ra xét đến cùng vẫn là do thực lực quá yếu kém, không thể không tạm thời suy tính một chút chiêu trò nhỏ, rất nhiều thủ đoạn nhỏ bất nhập lưu cũng phải dùng tới
Trong lúc hai người trò chuyện, Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng đã không thể tiếp tục nổi, hai người đã hoàn toàn xuống thế hạ phong. Mặc dù hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng thực lực tu vi tổng hợp của ba người đối phương lại cách biệt quá xa, cuối cùng không thể đảo ngược chiến cuộc.
Ba người đối phương, tay câm trường kiếm, một người ngăn cản Lan Nhược Quân, một người áp chế Nhậm Khinh Cuồng, người cuối cùng thoải mái không chút vội vã hạ sát thủ, đánh lén từng người, liên tục đắc thủ.
Quần áo Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng xuất hiện từng vết máu.
Bên kia ba người đã lập sát thế, tấn công cũng càng thêm mãnh liệt, không như đuổi tận giết tuyệt mà chẳng khác gì mèo vờn chuột, không ngừng tạo thêm vết thương trên người đối phương, không biết kiêng kỵ hai người liều mạng hay có nguyên nhân gì khác.
Chỉ nghe một tiếng viu vang lên, một luồng kiếm quang hiện lên, Lan Nhược Quân hét lớn, khối ngọc bên hông bay ra, một người trong nhóm ba nhanh chóng bay tới, chộp vào Âm Dương Ngọc nói:
- Đắc thủ!
Lan Nhược Quân thân thể chấn động, không buồn để ý bên hông bị đâm thêm một lỗ máu, hét lớn một tiếng thê lương:
- Các ngươi sai sử người của Thiết Gia Bảo bao vây chúng ta tới khi mất mạng nhưng lại ra mặt cho chúng, tất cả chỉ vì Âm Dương Ngọc này ư? Trên tay các ngươi có khối Âm Dương Ngọc khác đúng không?
Ba người kia cười ha hả đáp:
- Thông minh! Có điều chuyện tiếp theo của viên ngọc này không liên quan đến ngươi. Vật có quý đến đâu cũng vô dụng với người chết.
- Nói hay lắm, các ngươi muốn lấy Âm Dương Sinh Tử Chi Khí không dễ dàng vậy đâu!
Gương mặt tuấn tú của Lan Nhược Quân đột nhiên hiện vẻ dữ tợn, hét lớn:
- Phá!
Tiếp đó một tiếng bộp vang lên, chỉ thấy Âm Dương Ngọc người kia vừa cướp được đột nhiên vỡ tan, trên tay chỉ còn một đống tro bụi.
Người kia biến sắc, chửi ầm lên:
- Hoá ra trong tay các ngươi còn có Âm Dương Ngọc!
Nhậm Khinh Cuồng cười ha hả, tay áo phất lên, một mảnh vỡ khác cùng tính chất rơi xuống đất, thản nhiên nói:
- Nếu không có thủ đoạn Ngọc Đồng Tâm này, Nhược Quân sao dám rêu rao treo Âm Dương Ngọc bên ngoài chứ?
- Các ngươi ủ mưu đã lâu như vậy lại bị chúng ta chọc ngược lại, có khó chịu không?
Nhậm Khinh Cuồng cười ha hả, gương mặt thanh tú bỗng hiện vẻ điên cuồng.
Vân Dương thở dài thườn thượt.
Đương nhiên hắn nghe ra vẻ điên cuồng của Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng còn kèm ba phần bi phẫn.
Đồng thời, hắn cũng như hiểu ra điều gì đó.
Hai thanh niên này thân đeo Âm Dương Ngọc hành tẩu giang hồ, nhìn như người mang trọng bảo, rêu rao khắp nơi, gây bao tai hoạ. Nhưng thực tế là bọn họ dùng phương thức cực đoan nhất này để phản công, triển khai phản phệ sỉ nhục cùng cực mà đám môn phái Thiên Vận Kỳ áp lên người Thiên Tàn Thập Tú bọn họ!
Ta mang Âm Dương Ngọc đấy, ta biết các ngươi sẽ tới cướp, không chỉ đến cướp mà còn tạo cả lý do để cướp.
Thiết Gia Bảo bị các ngươi uy hiếp tới đây cướp chúng ta, chúng ta giết. Sau đó các ngươi xuất hiện không phải cướp bóc nữa mà là giang hồ báo thù.
Cách thức hoàn hảo tránh thoát phắc tắc thiên đạo.
Cho nên các ngươi không sợ.
Nhưng ta còn mang theo vật tương phản khác để ứng đối!
Ta đánh thắng các ngươi, các ngươi ngược lại thành đá mài đao của ta. Trái lại, nếu ta không phải đối thủ, lập tức huỷ điệt, tuyệt đối không cho các ngươi chiếm lợi!
Các ngươi muốn, chúng ta không cho!
Còn chuyện tiếp theo các ngươi muốn sao thì làm, muốn giêt schusng ta cũng được.
Dẫu sao cũng không để các ngươi như ý!
- Âm Dương Ngọc này rốt cuộc là gì? Hiệu quả cụ thể ra sao? Trân quý hi hữu lắm à?
Vân Dương nhẹ giọng hỏi.
- Âm Dương Ngọc... Là tài nguyên cực kỳ trân quý hiếm có đối với tán tu. Thật ra ngọc này gọi là Âm Dương Ngọc, chẳng bằng gọi Tầm Bảo Ngọc càng thêm chính xác. Ngọc này do âm dương nhị khí ngưng tụ sáp nhập tạo thành, một khi khởi động có thể phát hiện thiên tài địa bảo trong phương viên vài chục trượng tính từ viên ngọc, hiếm khi bỏ sót.
- Nhưng bảo vật này có một điểm kiêng kỵ. Nếu hai viên Âm Dương Ngọc cùng khởi động sẽ cùng tổn hại. Có lẽ là từ trường của âm dương nhị khí đối lập với nguồn tương đồng.
Vân Dương nghe vậy càng hứng thú truy hỏi:
- Tức là chỉ cần xuất hiện hơn một viên Âm Dương Ngọc sẽ xảy ra đồng quy vu tận ư?
Sử Vô Trần lắc đầu:
- Không phải tuyệt đối, tỷ như các đệ tử môn phái có cách sử dụng khác. Ngoại trừ dùng một khối còn có thể dùng chung ba khối, hay năm bảy chín… Chỉ cần đảm bảo sử dụng theo số lẻ không những không làm tổn hại Âm Dương Ngọc, ngược lại gia tăng hiệu quả tầm bảo thêm nhiều lần. Chỉ có điều cách này chỉ có đệ tử Thiên Vận Kỳ mới dùng được, tán tu không thể làm nổi. Cho nên trong đó liệu có huyền cơ gì khác không, ta cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.