Chương trước
Chương sau
Một tiếng cười dài vang lên, ba người từ ba hướng chậm rãi bước ra, một trong số đó giọng vang rền như sắt thép, lạnh lùng nói:
- Thiên Tàn Thập Tú quả nhiên danh bất hư truyền, Không Cướp Trời này thủ đoạn cũng thật cao minh, sát phạt quả quyết, không lưu hậu hoạn!
Lan Nhược Quân híp mắt lại nói:
- Các hạ là ai? Chẳng lẽ… các hạ đã biết chúng ta là Thiên Tàn Thập Tú mà vẫn cho rằng chúng ta là Không Cướp Trời kia?
Tên cầm đầu trong ba người hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Các ngươi không phải Không Cướp Trời, chẳng lẽ ta là?
Lan Nhược Quân hít một hơi thật sâu:
- Vừa rồi người của Thiết Gia Bảo tới gây sự là do các ngươi sai khiến, hoặc uy hiếp?
Hắn không phải đồ ngốc.
Người của Thiết Gia Bảo rõ ràng không phải đối thủ của bọn mình nhưng nhất định xông lên chịu chết ắt phải có nguyên do, chỉ có điều giờ không nghĩ ra nổi nguyên nhân.
- Phải hay không phải có gì khác biệt?
Người kia lạnh lùng nói:
- Bọn chúng đều đã chết. Mà trên tay Không Cướp Trời các ngươi đã dính thêm món nợ máu hơn mười nhân mạng!
Sắc mặt Lan Nhược Quân dần lạnh đi:
- Chúng ta không phải Không Cướp Trời!
Ba người cùng cười lạnh!
Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cùng hít một hơi, chậm rãi nâng chuôi đao kiếm.
Nhậm Khinh Cuồng lạnh lùng nói:
- Ngươi đoán không sai, chúng ta chính là Không Cướp Trời, đừng lắm lời, lên đi!
Vừa dứt lời lập tức hoá thành cơn gió, ba người đối diện quát một tiếng, đồng thời xông lên, năm người ác chiến với nhau.
Lúc này, Vân Dương lại hỏi:
- Mười người gồm những ai?
- Mười người chúng ta...
Sử Vô Trần ánh mắt sầu lo, nói:
- Hắc Vụ Giai công tử, Bạch Nhận Số Khinh Cuồng, Thanh Sam Lạc Vô Trần, Hoàng Nhị Lan Vi Hoàng. Tử Bào Tôn Mộng Huyễn, Kim Thủ Độc Kình Thương. Độc Tâm Phi Tiểu Ý, Tinh Hồn Nhiễm Đại Giang. Cửu U Mông Lạc Nguyệt, Trường Thiên Diệu Noãn Dương.
- Đó là Thiên Tàn Thập Tú trước kia.
Sử Vô Trần mỉm cười tự giễu:
- Ai nấy danh tiếng đều không nhỏ, nhưng thực lực nội tình hậu kình đều không đủ, khó tránh khỏi vận mệnh hạ tràng thành đá mài đao, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
- Chiến thắng Thiên Tàn Thập Tú có thể liệt danh vào đệ tử trung kiên hoặc đệ tử chân truyền của môn phái có Thiên Vận Kỳ màu đen… Ha ha ha, Thiên Tàn Thập Tú chẳng qua chỉ là đá mài đao mà các môn phái cố ý đẩy ra, thật nực cười.
Sử Vô Trần nhớ lại tao ngộ của bản thân, ánh mắt càng bi ai.
Mà hai người trước mắt vừa phải chịu tiếng xấu, vừa bị tấn công, cũng hệt như mình. Mà người tấn công bọn họ rất có thể là đệ tử môn phái có Thiên Vận Kỳ.
Vân Dương nói:
- Như vậy hai người trước mắt chính là Bạch Nhận Số Khinh Cuồng Nhậm Khinh Cuồng cùng Hoàng Nhị Lan Vi Hoàng Lan Nhược Quân?
- Đúng vậy, chính là họ. Hai người này thường kết bạn cùng đi, ngoại trừ tính nết hợp nhau, cũng bởi hai người bọn họ… quá… khụ khụ... Thích sạch sẽ…
Sử Vô Trần trả lời mịt mờ.
Vân Dương lại nghe ra, cười ha hả hai tiếng rồi nói:
- Ngươi cứ việc nói thẳng hai tên này có bệnh thích sạch sẽ là được. Điểm này ai mà chẳng nhận ra, đây cũng chẳng phải cái gì khó nói, ta cũng thích sạch sẽ mà, chỉ có điều không nặng tới mức thành bệnh thôi.
Trong cuồng phong vũ bão, trong huyết hải ngập trời như vậy, hai người còn cố giữa quần áo mình sạch sẽ, không phải thành bệnh thì là gì?
- Những người khác là ai?
Vân Dương hỏi.
- ... Hắc Vụ công tử Thạch Bất Giai. Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn. Kim Thủ thư sinh Thiết Kình Thương. Độc Tâm đại phu Bình Tiểu Ý. Tinh Hồn đao khách Lạc Đại Giang, Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt, Trường Thiên thích khách Quách Noãn Dương.
- Lại thêm ba người chúng ta, Tam Thu kiếm khách Sử Vô Trần, Bạch Nhận Vô Ngân Nhậm Khinh Cuồng. Hoàng Y Sương Kiếm Lan Nhược Quân.
Sử Vô Trần đọc ra, thuộc như lòng bàn tay, giọng điệu lại u buồn:
- Chỉ cách có ba năm, lại như đã rất lâu rồi…
Vân Dương nói khẽ:
- Ngươi trước tiên đừng đa sầu đa cảm, hai Thiên Tàn nổi danh cùng ngươi lần này khéo tàn phế thật đấy.
Sử Vô Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong trận, Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng đã hoàn toàn xuống thế hạ phong.
Ba người kia ra tay vẫn cực kỳ ung dung thoải mái, cổ tay áo lấp loáng bóng dáng tiêu chí Thiên Vận Kỳ màu xanh.
Đều là người của môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm!
Sử Vô Trần một tay ấn lên chuôi kiếm nói:
- Ta muốn cứu bọn họ!
Khẩu khí của hắn tuy nhỏ nhưng đầy vẻ kiên quyết.
Câu nói này như thông báo chứ không phải hỏi ý kiến Vân Dương!
Vân Dương giơ tay chặn Sử Vô Trần lại, chậm rãi lắc đầu:
- Yên tâm, đừng vội, đợi lát nữa đã.
- Còn phải đợi thêm lát nữa?
Sử Vô Trần buồn bực, vô thức hỏi ngược lại:
- Giờ chiến cuộc mạnh yếu ra sao đã rõ, phải nhân lúc hai người Nhậm Lan còn sức phản kích tranh thủ thời gian tham chiến mới có thể nhanh chóng chấm dứt trận chiến này, sao phải đợi thêm gì nữa. Chẳng lẽ đợi tới lúc hai người kia không chịu nổi nữa, bị thương, thậm chí truọng thương mới được?
- Nhưng nếu giờ xuất thủ chúng ta sẽ đắc tội cả hai phe, thậm chí hai huynh đệ kia của ngươi cũng chưa chắc cảm kích chúng ta.
Vân Dương nói.
“...”
Sử Vô Trần không còn gì để nói, ngừng một chút mới tiếp lời:
- Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, thi ân không cần hồi báo mới là đại trượng phu.
- Giờ không phải lúc thi cân không cần hồi báo.
Vân Dương đáp:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn Thiên Tàn Thập Tú tiếp tục làm trò cười, hay muốn dùng một cách khác bộc lộ giá trị hiện hữu của các ngươi. Ngươi thật sự nguyện ý làm đá mài đao cho đám đệ tử môn phái này sao? Mài bỏ tương lai bản thân?
- Cư tiếp tục, bất kể đá mài đao gì rồi cũng sẽ bị mài đứt!
Sử Vô Trần không nói, âm thầm suy nghĩ.
- Giờ ngươi đã có căn cơ, có chốn ở, có tiền đồ sáng lạn. Ngươi cũng nên suy tính một chút con đường tương lai của hai huynh đệ ngươi chứ.
Vân Dương nói:
- Ta dùng tâm cơ như vậy thật ra không phải hại bọn họ mà chỉ muốn lấy lòng thôi. Ta muốn bọn họ tán thành chúng ta, như vậy lúc có cơ hội hợp tác, mọi người mới có thể tụ hợp cùng phấn đấu được.
Sử Vô Trần hai mắt nhấp nháy nhìn Vân Dương nói:
- Sao nghe lời này của ngươi ta lại cảm thấy có ý khác chứ. Ai cũng có thể nói tiền đồ của ta sáng lạn, chỉ riêng ngươi không thể. Những lời đó quá mức tự biên tự diễn. Ngươi không để ta ra tay ngay thực ra không phải định lấy lòng mà chỉ muốn khoe khoang tâm cơ thôi đúng không!
Vân Dương thiếu chút nữa tức điên, sao tên này dám xuyên tạc sự thật như vậy, thật chẳng hiểu tôn ti trên dưới, nói linh tinh gì vậy, hắn bật thốt:
- Ngươi nói thẳng đi, muốn cứu bọn họ rồi mỗi người một ngả hay muốn đợi lát nữa mới cứu, sau đó nhận được một cơ hội chung sức nhận lấy Thiên Vận Kỳ?
Vân Dương hỏi.
- Cái này…
Sử Vô Trần trợn tròn hai mắt, không nói gì.
- Giờ ta cho ngươi tự do lựa chọn. Hai chọn một.
Vân Dương nói:
- Làm theo tâm cơ ta thâm trầm của ta, tuân theo chủ trương thi ân không quên hồi báo hay lập tức ra tay, hoàn toàn theo lựa chọn của ngươi. Bất kể ngươi chọn thế nào ta cũng theo ngươi, cùng tiến cùng lùi.
Sử Vô Trần trầm mặc:
- Nếu có thể giữ bọn họ lại là tốt nhất, nhưng mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.