Chương trước
Chương sau
Đệ tử còn sót lại của Thanh Vân môn gào lên thảm thiết, Sử Vô Trần đâm thẳng vào trán của hắn, Lan Nhược Quân một đao chém thẳng trước ngực, Nhậm Khinh Cuồng một kiếm phá tan bung, sau lưng Vân Dương liên tục ba đao chém thẳng tới cổ!
Keng keng keng...
Mỗi đao chém tới cổ đều như chém phải sắt thép, mãi tới đao thứ ba mới bổ được cái đầu kẻ địch xuống!
Người kia trước lúc trước rú lên một tiếng, xuất đao hoàn toàn không mục đích, lại may mắn đâm trúng vai phải Sử Vô Trần, mũi đao xuyên qua phía sau vai.
Thi thể không đầu lung lay một chút, đột nhiên ngã sấp về phía trước.
Bốn người cùng thở dài, Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng đặt mông ngồi xuống, cười như điên:
- Thống khoái thống khoái, đa tạ đa tạ!
Sau đó chẳng làm gì nổi tiếp, mắt trợn trắng đồng loạt hôn mê bất tỉnh, đồng điệu tới bất ngờ.
- Đi! Mau đi thôi! Nơi này không thể ở lâu!
Vân Dương không nói nhảm, nhanh chóng cõng hai người lên. Sử Vô Trần trực tiếp rút đao từ bả vai ra, kêu rên một tiếng đau đớn rồi thu vào nhẫn không gian của mình.
Vân Dương đi một vòng, gỡ hết nhẫn không gian ba tên đệ tử Thanh Vân Môn rồi mới nhanh chóng trở lại, chui vào rừng rậm.
Gần như cùng lúc, một âm thanh phá không vang tới.
- Ai đang ở đó?
Nhưng nơi này đã không còn chút bóng dáng.
...
- Sao ngươi lại ở đây?
- Sao các ngươi lại tới đây?
Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng vừa thanh tỉnh lập tức nhìn sang Sử Vô Trần, hai bên không hẹn cùng bật thốt lên.
- Các ngươi nói trước đi!
- Ngươi nói trước đi!
Lại đồng thanh.
Vân Dương đầy hứng thú nhìn ba người, như thưởng thức hồi ức đã từ lâu.
Lúc này Vân Dương cảm nhận được tình nghĩa giữa ba người bọn họ, mặc dù còn kém nghĩa tình ngất trời như Cửu Tôn bọn mình hoặc tình huynhd dệ đồng khí liên chi của huynh đệ Thập Điện Diêm Quân, nhưng cũng có cảm giác vui buồn có nhau.
- Sử Vô Trần ngươi biến mất đã ba năm, không còn tung tích trên giang hồ, xem ra vẫn còn ổn nhỉ. Nghe đồn trọng thương khó lành, giờ xem ra chỉ là lời đồn thôi. Ngươi tiêu dao như vậy đâu biết ba năm qua chúng ta trải qua ra sao?
Lan Nhược Quân cười khổ:
- Tháng bốn năm nay chính là kỳ hạn thi đấu Thiên Vận Kỳ. Lần này lại khác với những lần trước, vô số môn phái rục rịch, hoặc muốn thăng cấp Thiên Vận Kỳ nhà mình, hoặc tính toán thủ hộ Thiên Vận Kỳ không mất cấp độ. Vì vậy đệ tử môn phái tham chiến cũng lao nhao bế quan, nhưng cũng vì vậy để trống rất nhiều vị trí đệ tử chân truyền. Những đệ tử bình thường của môn hái Thiên Vận Kỳ này như phát điên, tràn vào giang hồ, liều mạng gia tăng thực lực bản thân…
Sử Vô Trần thở dài, nghe đến đó cũng biết không cần tiếp tục, có thể nói gặp là biết tình hình các huynh đệ gần đây ra sao rồi.
Có mười khối đá mài đao đặt đó, lại không dùng đã lâu, đám đệ tử môn phái chẳng như phát điên lao tới? Chúng sáng tạo đủ loại cơ hội mong chiến thắng Thiên Tàn Thập Tú, nhận được tư cách đệ tử chân truyền!
Chuyện này bày ngay trước mặt, thậm chí chẳng cần đoán.
- Xem ra thời gian qua các ngươi sống cũng chẳng dễ chịu…
Sử Vô Trần thổn thức.
- Nào chỉ không dễ chịu. Hai chúng ta đi chung với nhau tình hình còn tốt một chút. Bên kia Thạch Bất Giai ngày đánh ba trận cũng là chuyện thường… Quả thật tránh cũng chẳng nổi. Bình Tiểu Ý thường ngày chú ý cẩn thận, không tuỳ tiện tranh chấp với người ta, không biết vì sao lại đối kháng chính diện với một tông môn, một lèo độc chết hơn mười đệ tử tông môn… Đã thành mục tiêu chung, cũng may sau khi ra tay hạ sát thủ, hắn lập tức bỏ trốn ngàn dăm, chạy tới tận đẩu tận đâu giờ vẫn không rõ tung tích…
Sử Vô Trần kinh ngạc:
- Tên này ngày thường nhỏ nhẹ thì thầm, hạ thủ lại thật tàn nhẫn, đúng là nhìn người không thể xem tướng mạo… Không rõ tung tích cũng tốt, không có tin chính là tin tốt, luôn có hy vong. Những người khác thì sao?
Lan Nhược Quân bi thương thở dài:
- Những người khác đa số... Bình bình. Hoặc thảm hại hơn, ta cũng không biết.
Vân Dương đứng bên tò mò:
- Lúc trước vì sao chọn mười người các ngươi thành đá mài đao? Chẳng lẽ chính bọn họ không có tiêu chuẩn lựa chọn ư? Sao lại lấy các ngươi làm đá mài đao? Chuyện này phải có nguyên nhân chứ?
Lan Nhược Quân âu sầu nói:
- Huynh đài không biết rồi. Trong mười người chúng ta vốn có vài người đã từng bái nhập môn hạ thiên vận kỳ. Trong đó có Ngô Mộng Huyễn cùng Thiết Kình Thương xét kỹ ra vẫn là môn hạ Thiên Vận Kỳ… Thế nhưng bọn họ mới bái sư chưa được nửa năm trùng hợp gặp phải thi đấu tông môn Huyền Hoàng giới, môn phái bất hạnh thua trận, bị người ta thăng cấp thay thế, bản thân giáng cấp. Hai người ban đầu trúng tuyển đệ tử chân truyền, nhưng trưởng bối môn phái toàn bộ tử trận trong thi đấu… Môn phái như vậy chỉ còn danh nghĩa, chỉ có thể lưu lạc giang hồ.
- Những người khác, hoặc trong môn phái bị người ta hãm hại, hoặc bị xa lánh, hoặc có nguyên nhân khác… Bị ép rời khỏi môn phái. Sau đó dần dần có lời đồn tung ra, nói chúng ta có tư chất trời sinh làm đá mài đao…
Vân Dương trợn mắt:
- Tư chất tròi sinh làm đá mài đao? Còn nói vậy nữa à?
- Cách nói này cũng không sai… Nhưng vốn những người có tư chất làm đá mài đao là chỉ những kẻ gặp bình cảnh không thể đột phát, hơn nữa còn là hơn 50 năm không thể đột phá, không thể lên thành tu giả cấp cao. Những kẻ này đứng trên đỉnh cấp bậc của mình, kinh nghiệm giang hồ cùng kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, biết rõ tu vi không thể đột phá, muốn góp chút công sức. Bọn họ sẽ lựa chọn bồi luyện cùng những đệ tử cùng cấp hoặc cấp thấp hơn một chút… Nói chung những người này chính là đá mài đao.
- Trên thực tế trong tông môn bang hội thế gia đều không thiếu đệ tử như vây. Đây là những bậc thang để đệ tử tư chất tốt tầng dưới môn phái đi lên, không thể bỏ qua công lao của họ được.
Vân Dương nhẹ nhàng gật đầu, lại chợt hỏi:
- Như vậy rất dễ hiểu, nhưng sao lại gọi các ngươi là đá mài đao trời sinh, vậy khác biệt gì với đệ tử đá mài đao của các thế gia tông môn bình thường?
Nhậm Khinh Cuồng cười khổ một tiếng nói:
- Đương nhiên có khác biệt rồi, khác biệt về chất hẳn hoi. Đá mài đao trời sinh nghĩa là… Ở mỗi cấp bậc đều có thể sử dụng, có thể nhanh chóng đạt tới cấp cao hơn, sau đó dừng một thời gian rồi lại dùng lại.
- Mà thời gian đó còn gọi là ma luyện… Hay nên nói là thời gian cho đá mài đao thì chính xác hơn. Mà khi đối diện với những người như chúng ta, tu giả cùng cấp sẽ cảm nhận được áp lực lớn nhất trong cùng cấp.
- Cứ như vậy, thứ được gọi đá mài đao tốt nhất cũng sinh ra.
- Nhưng chúng ta vốn đâu phải đá mài đao trời sinh gì gì đó. Những lời đó chẳng qua là đám tiểu nhân có khúc mắc với chúng ta đồn đại mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.