- Bảo vật?
Ánh mắt Vân Dương lập tức trở nên nguy hiểm:
- Ừm?!
- Ca… ca ca… ta nói… ta nói…
Tiểu mập mạp như chết cha chết mẹ:
- Chuyện là như này… lần này ta ra ngoài chơi, không biết thế nào lại có người biết trên người ta có một gốc Vạn Cảnh Băng Lan… sau đó bị đám người không biết xấu hổ kia truy sát, ta một đường trốn trốn, thực sự không có thiên lý mà…
Hắn dàn dụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
- Vừa rồi thực sự là ta nghĩ ngươi cùng một bọn với đám người xấu kia… ta thực sự không có chủ tâm, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a.
Vân Dương từ chối cho ý kiến, trầm giọng nói:
- Vạn Cảnh Băng Lan? Ở đâu, lấy ra cho ta xem một cái, chứng minh ngươi không nói đối, ta còn quyết định có tin hay không.
Tiểu mập mạp nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nhất định nhất định a, Băng Lan kia, ta đã cho người đưa về nhà a.
- Đưa về nhà?
- Đúng đúng, đã đưa về nhà!
Tiểu mập mạp gật như gà con mổ thóc.
Vân Dương ừm một tiếng:
- Nói như vậy, nếu ta tìm được một gốc Băng Lan, chính là cơ duyên của ta, chí ít không phải là gốc Băng Lan của ngươi a, đúng không? Dù sao Băng Lan của ngươi cũng đã đưa về nhà.
Tiểu mập mạp nở nụ cười toe toét:
- A, đúng a đúng a, chính là như vậy, thiên lý công đạo, trời đất chứng giám.
Vân Dương mỉm cười, quay người đi thẳng, lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213008/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.