Nhìn tiểu mập mạp bị dọa đến trắng bệch, Vân Dương không biết nên khóc hay nên cười, ta làm gì cơ chứ?
Rõ ràng chỉ mới nhấc tay thôi mà, ngươi đã lại như chim sợ càng cong mà lui tới vài chục trượng…
Vân Dương nói:
- Cái gì mà tặc tâm bất tử, cái gì là khinh người quá đáng? Lời các hạ nói thực sự vô căn cứ, ta căn bản không biết ngươi, nhiều lắm chỉ là người qua đường trùng hợp gặp phải, cần gì làm to chuyện?
Vân Dương không sợ, nhưng hắn cũng mới chỉ đến Huyền Hoàng giới, chưa quen cuộc sống ở đây, nếu như có thể không cần chọc phiền toái, như vậy thì không chọc là tốt nhất.
Nhất là trong lời nói của tiểu mập mạp kia, rõ là có vấn đề, Vân Dương nào có thể gánh oan cho người khác!
Tiểu mập mạp sững sờ, hồ nghi nói:
- Tiểu bạch kiểm ngươi tới đây không phải là để đuổi giết ta? Đuổi bắt ta? Chà đạp ta? Làm ta sao?
Hắc tuyến trên trán Vân Dương càng sâu thêm bảy phần:
- Không phải, ngươi có muốn thì ta cũng không theo được được chứ?!
Tiểu mập mạp cười ha ha, thần sắc lập tức dễ chịu hơn, tiếp đó liền thu roi lại, nở một nụ cời Thiên Quan Tứ Phúc, đầy nhiệt tình chắp tay thi lễ:
- Ta nói a… cừu nhân của ta sao có thể anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong khiến người vừa nhìn liền khuynh đảo như thế… hóa ra là bạn hiền tới, hữu duyên hữu duyên.
Bạn hiền? Hữu duyên?
Không phải người truy sát thì lại thành bạn hiền?
Chẳng lẽ đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213007/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.