Giờ phút này, han bên đều đang lần nữa đứng cùng một cấp độ, toàn thân nhũn ra, không có nửa điểm khí lực, ngay cả há mồm thở dốc đều cảm thấy vất vả…
Lại qua chừng nửa canh giờ, Kế Linh Tê cũng tỉnh lại, hừ nhẹ một tiếng, giai nhân nhíu mày, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đau đến mức tưởng như thân thể không phải của mình, tùy tiện động một chút cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng nha đầu này lại kiên cường tới cực điểm.
Cứ vậy chịu đựng, nỗ lực duy trì, cau mày cắn răng, động trái động phải. Chậm rãi vận công, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, thế nhưng chưa từng rên một tiếng.
Mãi cho đến nửa canh giờ sau, lúc này mới há miệng nói chuyện:
- Cả đời này, thực sự lần đầu mệt tới như vậy. Ngươi sao rồi? Đã tốt chưa?
Trong mắt Vân Dương chất đầy yêu thương, còn có chút khen ngợi khó tả.
Nữ tử trước mắt này, không chỉ có lan tâm huệ chất, càng có nội tú kiên cường, thực sự hiếm có tới cực điểm.
Bản thân hắn có được hồng nhan như vậy, còn cầu gì hơn?!
- Ta không sao.
- Ngươi nói không sao không tính, để ta xem thương thế của ngươi.
Kế Linh Tê đứng lên, ân cần nhìn lên người Vân Dương, vành mắt lập tức đỏ lên.
Trận chiến này, Vân Dương chiếm hết thượng phong, thế nhưng cái giá bỏ ra cũng không nhỏ, chiến đến giai đoạn cuối, trợ giúp của Lục Lục cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, vết thương trên người đã khó có thể nhanh chóng bình phục lại, giờ phút này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212978/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.