Chương trước
Chương sau
Chuyện các ngươi đều biết, chỉ có Trẫm không biết? Chẳng lẽ coi Trẫm là loại người không biết nặng nhẹ, không biết phân biệt phải trái, là thiên cổ hôn quân sao?
Tìm được Vân Tôn liền muốn giết chết? Bởi vì sợ hắn công cao chấn chủ? Sợ Trẫm kiêng kỵ? Cho nên các ngươi không từ thủ đoạn để giấu diếm?
Con mẹ nó!
- Bệ hạ, dù Bệ hạ có lôi đình chi nộ, lúc này cũng không phải là lúc để phát tiết. Việc khẩn cấp trước mắt… chính là thế cục hiện tại, hiển nhiên là có người đứng sau tính toán… giờ chúng ta cần suy tính chuyện này nên làm thế nào? Ứng biến thế nào cho hợp?
Phương Kình Thiên nghiêm túc nói:
- Chuyện này nhất định phải nhanh chóng xử lý, nếu để kệ nó phát triển, động một tí chính là dao động nền tảng lập quốc.
- Hừ!
Hoàng đế Bệ hạ tức giận hừ một tiếng:
- Các ngươi nói xem, ứng đối thế nào, nói từng bước một.
Thu Kiếm Hàn ho khan một cái, muốn nói chuyện, nhưng ngẩng đầu lại thu lại, đưa mắt nhìn Vân Tiêu Dao, ra hiệu, chuyện này hẳn là để ngươi nói, ngươi là cha của ngươi bị hại, giờ không đứng ra thì còn ai đứng ra.
Vân Tiêu Dao trợn mắt một cái, núp trong ghế không lên tiếng: Ta nói? Hiện tại ta còn dám mở miệng sao? Ta mới mở miệng, liền ăn ngay một trận đòn, ngươi không thấy sao còn muốn ta nói? Lại nói, ta cũng không có cách nào hết, chuyện cần dùng đến đầu óc như này, ngươi lại muốn để ta nói, cũng quá coi trọng ta a!
Vân Vương gia cũng ủy khuất bạn phần.
Lão tử là Tiêu Dao vương, lão hỗn đản kia ra ngoài phong lưu sinh ra lão tử, phong cho cái tước Hầu gia không thực quyền, thậm chí ngay cả bổng lộc cũng không có…
Thế nhưng mấy năm nay ta vào sinh ra tử vì Ngọc Đường không biết bao nhiêu lần, nói là bách chiến không từ còn là nhẹ, con ta Vân Tôn cũng thế, hắn cứu vớt toàn bộ đế quốc… cha con chúng ta bỏ ra biết bao nhiêu vì Ngọc Đường như thế, không có hồi báo thì cũng thôi, lại còn muốn chửi ta như thế, đến bây giờ, đám lão gia hỏa này lại còn muốn lão tử ra gánh đòn!
Có lý nào như vậy?!
Đánh chết ta, ta cũng không ra!
Bởi vì ta vừa ra, liền sẽ bị đánh chết!
Đám gia hỏa các ngươi còn có chút mặt mũi, thế nhưng ta ở trước mặt hắn, nửa điểm mặt mũi cũng không còn!
Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, thậm chí lúc hắn đánh hắn chửi, ta còn phải triệt bỏ tu vi để hắn đánh, sợ hắn bị phản chấn tổn thương, trừ không thể giết ta, gia hỏa này muốn giày vò ta sao thì hắn giày vò như thế, hơn nữa còn là thiên kinh địa nghĩa, lấy danh nghĩa gia pháp mà xử…
Thực sự chó mà!
Lãnh Đao Ngâm có hiềm nghi nhẹ nhất, một là hắn ít tiếp xúc với Vân Dương, hai là cũng không có được Vân Dương trị liệu, lập tức ho khan một tiếng, vươn tay vuốt nước bọt trên mặt:
- Lão Phương nói không sai, chuyện này rõ ràng là có người giở trò quỷ, dụng ý khó dò! Ta đoán chừng, tám chín phần là đám Thiên Đạo Xã Tắc môn kia đang làm trò quỷ, chúng ta có thể đem chú ý dồn lên người bọn hắn…
- Cái này còn cần ngươi nói sao?
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt, nổi giận đùng đùng:
- Vấn đề hiện tại đã tạo thành đại thế, đã thành tạo Thần, pháp bất trách chúng có biết không?!
Đám người lặng lẽ một hồi.
Câu nói này thực sự chạm đến điểm chính.
Hiện tại thực chính là như vậy, cơ bản đã thành thế tạo Thần.
Mượn thế Vân Tôn, thuận thế đẩy Thiên Đạo Xã Tắc môn ra, mượn tình thế này, phát động người đọc sách trong thiên hạ, đẩy Thiên Đạo Xã Tắc môn lên thần đàn!
Bởi vì bọn hắn rất thông minh, người ở Ngọc Đường hiện tại, có thể tạo Thần cũng chỉ có một người!
Chính là Vân Tôn!
Thiên Đạo Xã Tắc môn có trâu bò thế nào đi nữa, ở Ngọc Đường này, cũng kém xa Vân Tôn.
Dĩ vãng, trong lịch sử cũng chỉ có thể dùng trên người quân chủ, nhưng đến Ngọc Đường lại hoàn toàn không hợp!
Cho nên chỉ có thể dựa thế!
Mượn danh vọng của Vân Tôn mà hành động, hơn nữa sau khi Vân Tôn bại lộ, địch nhân lớn nhất của hắn chính là Tứ Quý lâu cũng sẽ xuất hiện, hai bên hận thấu xương, đương nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi tranh đấu, lúc đó, Thiên Đạo Xã Tắc môn còn có thể tiến hành sâu thêm một bước.
Chỉ cần Vân Tôn chết, vậy tất cả chỗ tốt của hành động tạo Thần lần này, đều chảy hết về túi Thiên Đạo Xã Tắc môn môn!
Thậm chí ngay cả hoàng thất Ngọc Đường cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, nhiều lắm là húp được miếng canh thôi!
Loại chuyện này, cớ sao mà không làm?
Mấy khi được cơ hội trời cho như vậy.
Đại thế Ngọc Đường đã thành, võ tướng đang khai cương khoách thổ, thành lập công huân, mà văn thần cùng đám đọc sách lại không có mấy tác dụng.
Đây chính là đại công tĩnh bình Thiên Huyền đó a!
Nếu như không thể kiếm được chén canh, sao mà tiếc nuối?
Đám có quan chức thì còn tốt, còn đám sĩ tử không danh phận thì sao?
Quá đơn giản.
Ta cho các ngươi một đề tài, các ngươi chỉ cần tận lực thổi phồng lên là được.
Chỉ cần các ngươi có thể thổi phồng tốt, thổi phồng được, tự nhiên sẽ thu được công lao, tương lai khi thiên hạ nhất thống, các ngươi đều là công thần! Bởi vì trong đại chiến thống nhất, các ngươi lập được đại công!
Mặt khác, Thiên Đạo Xã Tắc môn môn còn có công tích giáo hóa người trong thiên hạ, đại thế đã thành, gần như không thể rung chuyển!
Không thể không nói, oai lý tà thuyết như vậy, đối với đám sĩ tử thực sự có sức hấp dẫn vô cùng!
Đúng vậy a, hôm nay ta viết sách lập truyền cho Vân Tôn, cho Thiên Đạo Xã Tắc môn, chỉ cần tương lai khi quốc gia nhất thống, danh tiếng chúng ta cũng từ đó mà truyền ra ngoài.
Đến lúc đó, vô luận là đi đến đâu, cũng có thể vác theo một bộ tư lịch vững chắc.
Không cần đánh trận, không cần mạo hiểu sống chế, chỉ cần động miệng múa bút, không chút nguy hiểm, viết truyện ký, vô mông ngựa là được, nhẹ nhõm bớt bao việc!
Dù sao cũng nhẹ nhõm hơn đám ngu xuẩn liều sống chết trên chiến trường nhiều? Hơn nữa, sau này làm quan, cũng hơn đám thô tục chỉ biết giết người kia nhiều…
Rõ ràng là chuyện tốt không vốn vạn lời.
Đối mặt với chuyện tốt như vậy, đám sĩ tử không chạy theo như vịt mới là lạ!
Cái gì? Ngươi nói chúng ta làm vậy là không đúng? Ta hỏi ngươi, Vân Tôn đại nhân có phải anh hùng của chúng ta hay không, ta viết sách lập truyền cho hắn thì sao? Phạm tội? Ta không nên làm chút chuyện cho Vân Tôn đại nhân sao? Ngươi có ý gì? Muốn tạo phản hả?
Đúng không, có phản đối, tiện tay chụp mũ một cái, liền chụp cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Không thể không nói, một chiêu này của Thiên Đạo Xã Tắc môn, đích xác thực tuyệt diệu, bắt ngay lòng người Ngọc Đường.
Ngươi trung, ngươi đội ơn, ta liền dùng trung dùng đội ơn của các ngươi.
Ngươi hèn hạ, ngươi ăn ý, ta liền dùng hèn hạ cùng ăn ý của ngươi.
Nhân tính cùng thói hư tật xấu, hết thảy đều được tính toán!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.