Chương trước
Chương sau
Thoại phong đột ngột chuyển, sắc bén tới cực điểm, không khí giương cung bạt kiếm kéo lên.
Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cùng Phương Kình Thiên cùng thức thời ngồi thu lại trong ghế của mình, không nhúc nhích, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Đơn thuần nhìn hai huynh đệ nhà này giao phong.
Nếu có thể… kỳ thực cả đời lão cũng không muốn nghe, hôm nay liền cáo lão hồi hương, an dưỡng tuổi thọ a….
Không thể trách ta nhát gan, nơi này thực sự quá nhiều thị phi, quá nguy hiểm…
Vân Tiêu Dao ngồi trên ghế mà như ngồi bàn chông, cười khan nói:
- Không phải là cháu ngài sao… hắc hắc, chút công lao không đáng nhắc đến… làm như vậy còn xa xa không đủ, còn thiếu rất nhiều, hoàng huynh quá khen rồi, quá khen rồi!
Hoàng đế Bệ hạ không chút ý cười, hàn ý sâm sâm:
- Nào có quá khen, làm như vậy mà còn xa xa không đủ, rõ ràng là rất rất đủ rồi a… ta chỉ hỏi ngươi, mấy ngày trước, khi ta hỏi ngươi, ngươi có biết ai là Vân Tôn, ngươi trả lời ta thế nào…
Vân Tiêu Dao kêu ách một tiếng, trực tiếp cúi đầu, nửa ngày không nói, im lặng thật lâu.
- Ngẩng đầu lên!
Hoàng đế Bệ hạ hét lớn một tiếng, thanh âm chấn động khiến toàn bộ Ngự Thư phòng khẽ lắc lư một cái.
Bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
Sau đó ba người Thu Kiếm Hàn lại liều mạng cúi đầu.
Khực, ta không nghe thấy…
Vân Tiêu Dao toát đầy mồ hôi:
- Hoàng huynh… lúc đó… lúc đó…
- Lúc đó cái gì mà lúc đó!
Hoàng đế Bệ hạ khí nặng như sơn:
- Việc này ta hỏi ngươi không dưới tám trăm lần?! Con ngươi Vân Dương, có phải là Vân Tôn hay không?! Ngươi lại dám cam đoan với ta, thậm chí còn dùng danh nghĩa lão cha ta đi phát thệ…
Hô hô thở dốc mấy cái, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên vỗ bàn:
- Nhưng nhìn tình huống hôm nay, ngươi có chút nào ngoài ý muốn sao?!
Vân Tiêu Dao vội vàng đổi sang vẻ mặt ngơ ngác:
- Lúc đó là thật…
- Không biết sống chết!
Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp không cho Vân Tiêu Dao giảo biện, trực tiếp ban mưa móc, nước bọt bắn như mưa xuân:
- Thực to gan, có phải ngươi cảm thấy tu vi bản thân đủ cao, còn có một đứa con trai tốt, liền không đem huynh trưởng như Trẫm để trong mắt sao? Muốn làm gì thì làm, muốn lừa thế nào thì gạt thế ấy?!
Vân Tiêu Dao run lên:
- Hoàng huynh, ngươi nghe ta giải thích, ta có thể giải thích, những chuyện này đều có nguyên nhân, là trùng hợp…
- Giải thích cái đầu cha ngươi! Ta nghe ngươi giải thích cái rắm!
Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp ngắt lời, tiếng gầm giận giữ vang vọng hoàng cung:
- Vân Tiêu Dao! Ngươi ngươi… cái đồ vô quân vô phụ, thứ đồ ngỗ nghịch bất hiếu, đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng này, ngươi…
Đột nhiên bạo hống một tiếng:
- Ai cho ngươi ngồi? Đứng lên cho ta! Hỗn trướng vương bát đản, cái thứ già ranh cong… ngươi mẹ nó mấy năm nay lớn rồi nên dám gạt ta…
Lần này Vân Tiêu Dao ngang nhiên ngẩng đầu, lý lẽ biện luận:
- Ngươi có thể mắng ta, ai bảo ngươi là ca ca ta, thế nhưng ngươi không thể mắng cha ta! Càng không thể mắng ta là vương bát đản, cũng không thể mắng ta là thằng ranh con, tự ngươi ngẫm lại xem…
- Ngẫm lại cái thằng cha ngươi! Ta ngẫm cái nhi tử ngươi…
Hoàng đế Bệ hạ đã giận điên lên, không chút lựa lời:
- Im miệng! Trước mặt ta không có chỗ cho ngươi mở miệng!
- Thế nhưng ngươi không thể mắng cha ta… mắng cha ta chính là mắng cha ngươi, ngươi ngươi ngươi, quân lâm thiên hạ, cũng không thể nói vậy!
Khí thế của Vân Tiêu Dao ngày càng yếu đuối, co đầu rụt cổ ngồn xổm trên ghế.
Hoàng đế Bệ hạ ngày càng tức giận, đã đứng lên, từng bước đi tới, ánh mắt như hùng sư từ cao nhìn xuống, dùng ngón tay chỉ trán Vân Tiêu Dao mà mắng, chửi một câu dí một cái, Vân Tiêu Dao lại hơi ngửa đầu, mắng một câu nữa lại dí một cái, Vân Tiêu Dao lại hơi ngửa đầu…
Càng về sau, điểm ngón tay không còn chưa đủ nghiền, không thể thỏa mãn bạo ngược chi tâm, trực tiếp phanh phanh đã hai cước, đển Vân Tiêu Dao biến thành hồ lô lăn đất.
- Bệ hạ bớt giận… khụ khụ… bớt giận…
Thu Kiếm Hàn cảm nhận được ánh mắt cầu cứu bất lực của Vân Tiêu Dao, không thể không cắn răng, tiếng lên khuyên can.
Thế nhưng Thu Lão Nguyên soái vừa mở miệng, lập tức liền biết hỏng, trúng kế rồi!
Tên hỗn đản Vân Tiêu Dao này nào có cầu cứu? Rõ ràng là muốn họa thủy đông dẫn, di họa Giang Đông!
Quả nhiên, một câu bớt giận của lão vừa nói, ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ lập tức chuyển sang, lửa giận hừng hực:
- A hắc hắc hắc… ta còn tưởng là ai to gan đến vậy, làm ta tưởng muốn phát tiết lửa giận cũng không được, hóa ra là kẻ miệng lưỡi bịa đặt, miệng ngậm đầy phân, lấy khi quân phạm thượng, mê hoặc quân vương làm nhiệm vụ của mình - Thu Kiếm Hàn! Thu Lão Nguyên soái! Thu ái khanh! Thu Đại Chiến Thần! Ngươi tốt a, ngươi rất tốt a, ngươi quá tốt rồi! Trẫm coi trọng ngươi, nhớ tiếp tục hát huy a!
Thu Kiếm Hàn buồn bực lui lại, tức đến sạm mặt.
- Trẫm nhớ Trẫm cùng từng nhiều lần hỏi thân phận Vân Tôn với ngươi, không phải ngươi cũng nói không biết sao? Nhưng nhìn bộ dạng này hiện tại của ngươi, hình như cũng không ngoài ý muốn lắm thì phải? Ta nói thế nào, muốn để ngươi tra, ngươi lại muốn chạy đi tiền tuyến chủ trì chiến sự, muốn né tránh… ta còn nghĩ ngươi vì sao muốn né tránh, hóa ra là đang tránh Trẫm, tránh khỏi nơi thị phi này, Trẫm không phải người mà… chuyện này các ngươi biết hết cả, chỉ có một mình Trẫm không biết, đúng không! A hắc hắc hắc…
- Thu Kiếm Hàn!
Gầm lên giận dữ:
- Có phải ngươi cảm thấy Trẫm rất ngu xuẩn không?!
Thu Kiếm Hàn cố kìm một tiếng ho khan, suýt nữa nghẹn chết.
Trẫm rất ngu xuẩn không?
Ta có thể nói gì chứ? Chẳng nhẽ nói: “Bệ hạ, ngài không phải rất ngu xuẩn.” Hay là nói: “Bệ hạ, ngài thánh minh…”
Có vẻ như thế nào cũng không đúng, chỉ có càng tô càng đen, cho nên ta vẫn nên im miệng, trung thực đối mặt phong ba đi…
Sau đó, lửa giận ngút trời của Hoàng đế Bệ hạ dần chuyển lên người Phương Kình Thiên, lại chuyển sang người Lãnh Đao Ngâm, chờ đến khi Hoàng đế Bệ hạ mắng đến mệt mỏi mà dựa vào ghế uống nước, trên mặt trên tóc bốn người đã trắng bóng nước bọt!
Qua nhiều năm như vậy, lần đầu thấy Hoàng đế Bệ hạ nổi giận như thế!
Hỏa năng không lớn sao? Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình tức dến nổ tám trăm lần!
Hiện tại, chỉ cần tưởng tượng tới bốn cái đầu rũ cụp, một bộ sợ hãi này, cũng cảm thấy tâm can nổ thêm một lần, liền muốn lần nữa nổi giận, mắng thêm một trận.
Nhưng dù tức giận, thì hiện tại cũng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, rõ ràng không còn chút khí lực.
Đanh phải vừa hung hăng thở hổn hển, vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn mấy tên này, ánh mắt như đao, từng đao từng đao lướt qua.
Nếu như ánh mắt thực sự là đao, đoán chừng trong thời gian ngắn này, bốn người đã bị lăng trì đến bảy tám trăm lần!
- Khụ khụ khụ…
Phương Kình Thiên ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, muốn nói gì đó.
- Lão bất tử, ngươi ho khan cái gì? Ngươi bị bệnh lao hả?! Trước kia ngươi như vậy, Trẫm còn cho ngươi chút mặt mũi! Nhưng giờ ngươi khỏe như voi…
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt nhìn Phương Kình Thiên:
- Hiện tại có ai không biết, lão già bước một chân vào quan tài như ngươi, lại còn sống mà nhảy loạn ra làm Trẫm tức giận! Hóa ra là có Vân Tôn đại nhân thay ngươi kéo dài tính mạng a hắc hắc hắc, mặt mũi thật lớn mà…
Phương Kình Thiên mộng bức.
Ta ho khan mấy tiếng, chuẩn bị nói chính sự, tại sao lại đột nhiên bị đóng thẳng quả rắm vào mặt rồi!
- Ngươi còn muốn nói gì? Ngươi nói đi, nói đi!
Hoàng đế Bệ hạ không chút khống chế cảm xúc, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, đến con mắt cũng không phải con mắt.
Đám hỗn đản các ngươi, đến cùng coi Trẫm là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.