Chương trước
Chương sau
- Thế thủy triều trước mắt, khí thế hung hăng, hậu kình kéo dài, thực sự khó mà đối phó.
Thu Kiếm Hàn thở dài:
- Mặt khác còn dễ nói, mấu chốt là bọn hắn thanh công cột chặt tên tuổi Vân Tôn, thậm chí là cả Cửu Tôn với tên tuổi của bản thân. Giờ chúng ta chỉ khẽ động, cũng sẽ tạo thành biến đổi to lớn, cho dù có biện pháp khác để khai thác, cũng sẽ phải đặt dưới tiền đề này, hiệu quả quá mức nhỏ bé, cơ hồ không có biện pháp ứng phó.
Hoàng đế Bệ hạ nghe được Thu Kiếm Hàn nói như vậy, càng thêm phiền muộn, hắn sao có thể không hiểu được điểm mấu chốt này, cũng biết tình thế nghiêm trọng, nên hy vọng đám người Thu Kiếm Hàn có thể đưa ra biện pháp ứng đối, ai muốn nghe mấy cái tình thế căn do, chuyện đó đã không còn quan trọng được chứ.
Ánh mắt như phi đao lướt qua bốn gương mặt, rốt cục vẫn thở dài:
- Phong ba dư luận bình thường, tính phá hư cũng chỉ có hạn, chỉ cần quan phương tham gia, nhanh chóng lắng lại ngôn luận, tuyệt không phải việc khó, nhưng lần này là do có người thao túng, hơn nữa tác động quá sâu rộng, cái gọi là pháp bất trách chúng, đã là sự thật, đám “Chúng” này còn có cơ hội gây đại sự, lòng người dễ động, khó có được ánh mắt lâu dài nhìn đại cục cùng ý thức nguy cơ.
Đối với điểm này, đám người Vân Tiêu Dao chỉ có thể liên tục gật đầu.
Không phải sao?
Chuyện này tạo ra gợn sóng đã nghiêm trọng tới không thể nghi ngờ. Càng sau càng to lớn, chính như Hoàng đế Bệ hạ nói, chỉ cần có thể giải quyết được hắc thủ âm thầm thao túng sau màn, vẫn là tốt nhất.
Như vậy, vấn đề liền chuyển lên người Thiên Đạo Xã Tắc môn.
Môn nhân của Thiên Đạo Xã Tắc môn không nhiều, chỉ một môn phái, lại có thể có mấy người?
Nhưng nếu đã là một tông môn ẩn thế, thực lực người trong môn tuyệt không phải hạng thường, tu vi cao thâm có thể đoán được!
Nếu triệt để thành thế đối lập, lấy võ lực cao cường của đối phương, muốn gây sát thương cho cao tầng Ngọc Đường, thiệt hại không thể đo đến, Ngọc Đường hoàn toàn không có năng lực ngăn lại!
Phương Kình Thiên xoa lông mày:
- Vấn đề này xuất hiện quá đột ngột, chúng ta thực sự quá bị động. Lại không biết mục đích thực sự của đám Thiên Đạo Xã Tắc môn kia là gì, ai…
- Đám người ẩn thế này vốn đã không thể nói lý. Trước đó ẩn bao năm như vậy, giờ lại đột nhiên nhảy ra, lại còn là trong lúc mấu chốt này?
Vân Tiêu Dao thực sự không hiểu.
- Kỳ thực Thiên Đạo Xã Tắc môn đã từng tới tìm Trẫm…
Hoàng đế Bệ hạ cười khổ một tiếng:
- Nói đến chuyện này, có lẽ thực là do… thiên ý an bài, kỳ thực bản tâm của đám Thiên Đạo Xã Tắc môn không phải cực đoan như thế, nhưng hiện thực lại khiến bọn hắn nhất định phải làm thế. Bỏ qua lập trường không nói, ta có thể hiểu được cách làm của bọn hắn, thực ra… bọn hắn cũng chưa chắc có cảm thụ tốt được bao nhiêu. Chưa hẳn có thể nhẹ nhõm hơn chúng ta bao nhiêu.
- Chuyện ấy là sao?
Vân Tiêu Dao kinh ngạc hỏi.
Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp ngậm chặt miệng, hung hăng nhìn Vân Tiêu Dao, thực sự không nói…
Đám người cùng có chút buồn cười.
Rõ ràng Hoàng đế Bệ hạ đã định nói, nhưng Vân Tiêu Dao vừa hỏi như vậy, lập tức im bặt, hờn dỗi không nói: Người khác có thể hỏi, nhưng ngươi hỏi, ta không nói!
Tẻ ngắt nửa ngày, im lặng hồi lâu, Vân Tiêu Dao có chút ngơ ngác nhìn Hoàng đế, thận trọng nói:
- Hoàng huynh? Ngươi…
Hoàng đế Bệ hạ nhe răng nhếch miệng, tựa như muốn ăn thịt người:
- Con của ngươi trâu bò như thế, là thần thoại như thế, ngươi có thể tìm con ngươi mà hỏi, hỏi ta làm gì!?
Cái này… thực sự không phải đã qua rồi sao, sao lại quay lại nữa làm gì?
Vân Tiêu Dao càng thêm ngơ ngác, mộng một hồi lâu.
- Ha ha ha ha…
Đám người Thu Kiếm Hàn thực không thể nhịn được nữa, mặc dù đàm luận chủ đề nghiêm túc như vậy, lại còn là trước mặt Hoàng đế Bệ hạ, vẫn không nhịn được mà cười vang.
Không thể không nói, hai huynh đệ này đấu khí đấu khẩu, thực sự khiến người vui vẻ không thôi.
Nhất là để một vị Hoàng đế hùng tại đại lược, khí thôn thiên hạ phải đấu khí như thế, thực sự khiến người sáng mắt… ừm, bình sinh khó gặp a.
- Bệ hạ, chuyện đó là sao?
Thu Kiếm Hàn cười đến toàn thân run rẩy, cực lực khống chế tranh thủ nói.
- Hừ.
Hoàng đế Bệ hạ giận xong, thực sự là nhằm người không nhằm việc, trầm giọng nói:
- Dự tính ban đầu của Thiên Đạo Xã Tắc môn vốn là duy trì Đông Huyền. Ngay cả trận Thiết Cốt quan trước đó, đều có sự nhúng tay của bọn hắn.
- Nha.
Đám người ở đây đều là người biết chuyện, lập tức hiểu rõ.
- Nhưng bọn hắn lại không nghĩ tới, Đông Huyền rõ ràng đã chiếm được ưu thế lớn như vậy, lại cuối cùng vẫn chiến bại!
Hoàng đế Bệ hạ lộ nụ cười chế giễu:
- Cho nên… bọn hắn đem mục tiêu đảo ngược lại…
Đám người nhất thời hiểu rõ.
Trái dự tính, trái bản tâm, vứt bỏ lập trường, nếu bọn hắn là người Thiên Đạo Xã Tắc môn, cũng cảm thấy xấu hổ!
- Thiên Đạo Xã Tắc môn, xưa nay chỉ cần khóa chặt mục tiêu, đều có thể thu được kết quả một kích tất trúng, tuyên cổ dĩ hằng, không có ngoại lệ. Đây cũng chính là điểm khiến tên tuổi trên sử sách của bọn hắn luôn là “Người tốt”! Nhưng lần này, bởi thế cục biến đổi, lại chỉ có thể bị động lựa chọn, không thể không lợi dụng dân ý đến bức hiếp chúng ta thừa nhận địa vị của bọn hắn, bọn hắn mới có thể tiếp tục thu được chỗ tốt.
- Đương nhiên, nguyên nhân trong đó cũng một phần là do chúng ta không công nhận địa vị của bọn hắn!
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Cho nên, mới có một hồi rối loạn này. Chỉ có điều, thời cơ mà bọn hắn phát động, thực sự quá chuẩn, cho nên mới thành ra như vậy.
Phương Kình Thiên nói:
- Không sai, nếu bọn hắn phát động sớm hơn, chúng ta chỉ cần bỏ mặc, phong thanh cũng sẽ tự tản mát. Hoặc nếu chậm hơn chút nữa, để thế cục đại lục định lại, lúc đó dù thân phận Vân Tôn lộ ra ngoài, Thiên Đạo Xã Tắc môn có làm gì đi nữa, cũng không thể gây được sóng gió. Hết lần này tới lần khác, lại vừa đúng lúc Ngọc Đường đang quật khởi, tổng quyết chiến chuẩn bị diễn ra, thậm chí việc nuốt gọn Tử U cũng đã thành kết cục đã định, trong lúc vi diệu này, bọn hắn nắm thời cơ rất chuẩn.
- Không cần thổi phồng đám không biết xấu hổ kia, tiếp đó chúng ta phải ứng phó thế nào, đây mới là chuyện cần đau đầu, tranh thủ thời gian dẹp yên chuyện này mới là đúng đắn.
Vân Tiêu Dao nặng nề thở một hơi:
- Trong mắt ta, chuyện ghê tởm nhất chính là đám văn nhân tát nước theo mưa! Đám văn nhân này đều không phải thứ tốt, trượng nghĩa đa phần cẩu bối phận, phụ lòng phần lớn độc thư nhân, câu nói này tuyệt không sai!
(Người trượng nghĩa, đa phần là đám võ dũng. Kẻ phụ lòng, phần lớn là người đọc sách!)
Thái độ của Phương Kình Thiên lại tương đối công bằng:
- Vân Vương nói vậy thực có chút vơ đũa cả nắm. Văn nhân trong Ngọc Đường đế quốc, vẫn có không ít người khí khái lẫm liệt. Rất nhiều quan văn trong triều đều là người một lòng vì dân vì nước. Còn đám tham gia trợ giúp sóng gió này, chỉ là một đám bại hoại mà thôi.
- Những người này muốn mượn đây bước lên đường công lợi, thậm chí còn mong đợi lưu danh sử xanh, quả thực là bẩn thỉu…
Lãnh Đao Ngâm nói:
- Giờ khắc này, bọn hắn ăn ý nhất, nếu như đây là chuyện mà Thiên Đạo Xã Tắc môn đã sớm thiết kế, thậm chí thiết kế tốt lại còn nắm chặt, như vậy bố cục này thực có thể nói là cao minh.
- Chuyện này, quân nhân chúng ta thực không đưa được ý kiến nào tốt hơn.
Thu Kiếm Hàn nói:
- Bệ hạ không ngại triệu tập mấy người Tể tướng thái sư, xem bọn hắn nói thế nào.
Phương Kình Thiên cùng Lãnh Đao Ngâm đều nở nụ cười.
Lão già này, trước sau vẫn âm hiểm như vậy!
Dùng văn nhân để đối phó văn nhân…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.