Vân Dương trợn mắt đối mặt.
Thu Kiếm Hàn thở hồng hộc:
- Ngươi nhìn cái gì? Không biết lão phu đang gặp các lão huynh đệ sao? Chúng ta còn đang nói chuyện vui vẻ, hiện tại ngươi không nói không rằng lại lôi ta đi, lão phu còn không kịp phản ứng, tự nhiên cũng chưa kịp từ biệt, sau này gặp lại há không phải sẽ bị bọn hắn trách móc.
Vân Dương tức xạm mặt lại.
Lão giả này vẫn không biết xấu hổ như trước, quả không hổ là kẻ đứng đầu tam đại lưu manh, bản sắc lưu manh vẫn không chút suy giảm.
Ngươi hôn mê mấy tháng nay, ta cùng Lục Lục mất bao công mới cứu ngươi trở về, ngươi không cảm kích thì cũng thối, thế mà còn trách ta không nói trước với ngươi...
Chuyện này có thể nói trước được sao?
Hơn nữa... Ngươi bảo ta nói với người thế nào?
Hôn mê mấy tháng, vừa tình lại đã lộ rõ bản sắc lưu manh... Thực đúng là lần đầu được gặp.
Người nào đó đang đen mặt muốn đáp lại, chỉ nghe thấy âm thanh lão phu nhân ở phía sau đúng lúc chen vào:
- Thế nào? Cứu ngươi trở về còn cứu lầm sao? Còn muốn cáo biệt? Lại còn vui vẻ cùng các huynh đệ? Chẳng lẽ về đây với lão thân thì không vui đúng không?
- Vậy ngươi trở về tìm những lão huynh đệ của ngươi đi a, tỉnh lại làm gì?!
Lão phu nhân oán khí tràn trề.
Thu Lão Nguyên soái nghe vậy lập tức sợ run cả người, đột nhiên nắm tay Vân Dương, liên tục lay động, nước mắt chỉ trực trào ra:
- Có điều vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212802/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.