Chương trước
Chương sau
- Xong rồi.
Vân Dương trần đầy phấn khởi khoe thành tích:
- Ta đến nói với ngươi một tiếng, đừng lo lắng. Ít nhất trong vòng mười năm, không cần phải lo cho thân thể lão phu nhân.
Thượng Quan Linh Tú trực tiếp nắm chặt mép chăm mền, che kín cả đầu lại. Vừa thẹn vừa quýnh, tên oan gia này... Sao lại đến nữa!
Lần này còn bết bát hơn lần trước, lúc đó còn chưa có cởi đồ, hiện tại lại ngược lại... Hiện tại ta đang như vậy, nên lo lắng, hay là không lo lắng a?!
Còn đối với lời Vân Dương nói, lại không nghe lọt nửa câu.
- Ngươi, sao ngươi....
Thượng Quan Linh Tú che kín toàn bộ thân thể, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, lại mở chăn ra, để lộ cái đầu, dở khóc dở cười nhìn Vân Dương:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi thật đúng là...
Hiển nhiên, Vân Dương cũng không nghĩ tới sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này, trợn mắt ngạc nhiên tại chỗ, một hồi sau mới thấy oan uổng, giả bộ ủy khuất nói:
- Ngươi... Sao ngươi không đợi tin của ta mà đã đi ngủ rồi?
Đây là lời từ lương tâm của hắn, hắn thực sự cho rằng Thượng Quan Linh Tú sẽ chờ hắn báo kết quả trị liệu.
Nào nghĩ đến, người ta căn bản không thế, trực tiếp cởi quần áo lên giường đi ngủ...
Cởi quần áo, lên giường...
Cái này...
Cái này có thể trách ta a?
Vân Tôn đại nhân oan uổng hét thầm.
Thượng Quan Linh Tú cũng càng thêm oan uổng, khẽ nghiến răng, thấp giọng gào thét:
- cái cày cái gì? Cái này còn cần đến báo cho ta sao? Nếu như không biết Vân Tôn đại nhân là người, ta đương nhiên sẽ chờ kết quả, cung cung kính kính chờ kết quả, nhưng hiện tại ta biết người là Vân Tôn, mà ngày mai còn nhất định sẽ tới chỗ ngươi! Có chuyện gì thì lúc đó có thể nói? Chẳng lẽ ngươi không biết mai ta sẽ đi... Aiz!
Vân Dương ách ách liên thanh, thực đúng không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Lúc này mới cảm giác, hắn tới đây thực có chút... Mạo muội.
Nhưng ngày gần đây, ngày nào Thượng Quan Linh Tú cũng đến Vân phủ, cơ hồ đã thành thói quen, mà hắn ngoại trừ là Vân Tôn, thì chủ yếu hơn vẫn là Vân Dương, chuyện của lão phu nhân, hắn từng vô ngực cam đoan qua, đương nhiên không cần nóng lòng nhất thời...
Nhìn Thượng Quan Linh Tú cuốn chăn mền, vừa thẹn vừa giận lại vừa túng quẫn. Vân Dương ho khan vài tính, cảm thấy không có gì để nói, cũng không biết tại sao, thần xui quỷ khiến nói một câu:
- Linh Tú tỷ, kỳ thực dáng vẻ của ngươi trên giường, rất đẹp a...
Thượng Quan Linh Tú lập tức chui đầu vào chăn, toàn thân khô nóng.
Tên khốn này, nói mê sảng gì vậy chứ!
- Ây... Ta...
Lời vừa ra miệng, Vân Dương lập tức biết mình nói sai, vèo một cái mất dạng.
Chờ đến khi Thượng Quan Linh Tú lấy hết dũng khí vén chăn lên, muốn tìm hắn tính sổ, thì Vân Dương đã vô tung vô ảnh, với tốc độ của hắn, giờ đã phải tới phủ Phương lão Thái úy...
Ngại quá ngại quá, nhưng đã nói tối nay giải quyết cho xong, vẫn là nên làm cho hết mới thỏa đáng...
Không thể dựa theo kế hoạch mà giải quyết họa lớn trong lòng, nên đi một vòng giải quyết nốt số họa ngầm thì hơn!
Có điều, một phen bất ngờ như thế, cảm giác đè nén đến từ chuyện Ngô Ảnh cũng tiêu mất không ít. Vân Dương lao vùn vụt trong gió, lại có chút suy tư.
- Ách, không thể không nói... Linh Tú tỷ cởi quần áo, lại rất có hương vị nữ nhân a...
Câu nói này, may mà hắn không nói tại đó, nếu không... Đoán chừng sẽ bị đánh thành đầu heo.
Đầu heo đầy máu.
...
Ngày thứ hai.
Kế Linh Tê nhìn thấy Thượng Quan Linh Tú, lại thấy được vẻ mệt mỏi ngoài ý muốn, hai mắt thâm quầng bắt mắt, tinh thần càng lộ vẻ uể oải suy sụp, có đôi khi còn ngơ ngẩn xuất thần, buồn bã ỉu xìu.
- Linh Tú tỷ, ngươi sao vậy?
Kế Linh Tê kỳ quái hỏi thăm:
- Tối qua ngủ không ngon sao?
- Không có... Ách, ngủ không ngon, khụ khụ.
Đương nhiên là ngủ không ngon.
Vốn đang chuẩn bị đi ngủ, lại đột nhiên bi người trong lòng xông vào khuê phòng... Trái tim phanh phanh đập tới giờ, các loại giả tưởng đều lướt qua một lượt, đương nhiên không ngủ nổi...
- Sao vậy?
Kế Linh Tê ngồi cạnh Thượng Quan Linh Tú, nói:
- Người không ngủ ngon là ta mới đúng, ngươi biết không, mấy ngày nay ta không được ngủ ngon một giấc nào... Linh Tú tỷ, ngươi có gì không nghĩ ra sao?
Hai má Thượng Quan Linh Tú không tự chủ mà lại đỏ hồng, lập tức nhớ lại chuyện tối qua, khẽ cắn môi đỏ, bản năng thở dài một tiếng:
- Tên ngốc!
Lời vừa ra miệng, đã cảm thấy không ổn.
Lời này không thể tùy tiện nói a? Sao vừa rồi lại khoan thai nói ra rồi? Nói ra không phải lộ tẩy hay sao?
Quả nhiên, còi báo động trong lòng Kế Linh Tê lập tức đại tác, khuấy động tinh thần:
- Sao vậy, tên ngốc nào chọc tỷ hả? Lúc nào? Chuyện ra sao? Ngươi cẩn thận nói chút xem nào!
Thượng Quan Linh Tú mặt đỏ tới mang tai, liên tục lắc đầu:
- Không, không có.
Mặc cho Kế Linh Tê hỏi thế nào, Thượng Quan Linh Tú cũng kiên quyết không cung khai. Cái thứ chuyện này, cũng không thể cẩn thận nói được a!
Kế Linh Tê càng thêm nghi thần nghi quỷ, cắn môi đỏ, nói thầm: “Chẳng lẽ gia hỏa này... Thế mà... Hừ!”
Nghĩ đến liền không thể chấp nhận được, cho dù trong lòng sớm đã có ý nghĩ, thế nhưng vẫn hận hực giận chân một cái.
Bịch một tiếng, đất rung núi chuyển.
Kế Linh Tê nổi giận đùng đùng, một cước đá văng cửa phòng Vân Dương, ma quyền sát chưởng:
- Vân Dương, tới tới tới, luận bàn một chút, không thể lơ là việc luyện tập được!
Bên trong truyền đến tiếng kêu rên.
Vân Dương phục rồi.
Bản thân hắn tiến cảnh nhanh chóng, tự tin là có thể vô tiền khoáng hậu, khinh thường bầy luên, không đặt chúng sinh vào trong mắt, từ lúc tu vi gần như không có gì, một đường nhảy lên Đạo cảnh Tứ trọng, mặc dù còn chưa thể tranh phong với cao thủ đỉnh phong đương thời, nhưng cũng khó gặp đối thủ, về phần thiên tài cùng thế hệ, càng...
Khụ khụ, về phần trong cùng thế hệ, không tính yêu quái kia...
Kế Linh Tê!
Người ta căn bản không cần luyện công, ngủ mấy đêm là có thể thản nhiên đăng lâm đ*o cảnh Cửu trọng đỉnh phong!
Ngươi biết tìm ai mà nói lý?
Mỗi ngày lôi kéo hắn, lấy danh nghĩa luận bàn, thực tình là đang đánh bao cát!
Hết lần này tới lần khác, xuất thủ còn không nhẹ, quyền quyền đến thịt đều là kết quả nhẹ nhất!
Ngẫu nhiên hắn dùng chiêu thức tinh xảo đắc thủ một lần, lại còn bị hồng quang phản phệ đến bán sống bán chết... Tư vị đó còn không bằng trực tiếp bị hành hung một trận!
- Không thể sống được qua thời gian này a!
Vân Dương ai oán thê thảm thở dài.
Nếu như nói còn gì thê thảm hơn không, như vậy chính là ngày hôm nay, Vân Dương bị ép không ngừng luận bàn.
Ừm, hẳn là không ngừng bị đánh!
Cũng chính ngày hôm nay, chính là đại hỷ của Ngọc Đường đế quốc.
Hoàng đế Bệ hạ vừa vào triều, đột nhiên nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc!
Văn võ quần thần lập tức cuồng kỷ!
Bởi vì hai người kia, chính là hai cây trụ kình thiên trong quân đội Ngọc Đường... Thu Lão Nguyên soái, Phương Lão Thái úy!
Hai lão gia hỏa tỉnh thần quắc thước, bước đi như bay, không nhưng không chút già nua, không chút suy yếu, lại cường tráng như thanh niên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.