Chương trước
Chương sau
Một nơi nào đó.
Có người nào đó đang điên cuồng đánh mắng một người nào đó!
Phanh phanh phanh... Phanh phanh...
- Hỗn trướng!
- Lúc ta cho ngươi đi ra, có phải đã nói để ngươi bảo vệ muội muội ngươi cho tốt không?! Ngươi bảo vệ như vậy sao?!
- Ngươi có biết con bé chịu ủy khuất như vậy, chính là do ngươi không tận tâm, không chịu trách nhiệm mà gây ra không?!
- Bảo hộ bảo hộ, cái gì là bảo hộ? Vứt con bé ở đó mà là bảo hộ hả? Hỗn trướng!
- Hiện tại thì hay rồi, nữ nhi bảo bối của ta lại thành bé gái mồ côi, lẻ loi hiu quạnh, nghèo túng không nói nương tựa, gia hỏa nhà ngươi đúng là hỗn đản mà!
- Cái này sao có thể, con mẹ nó sao có thể a, đau lòng chết lão tử mà!
Phanh phanh phanh...
Bên cạnh có người khuyên giải:
- Đừng đánh nữa... Mấy thứ này còn không phải do ngươi tự làm tự chịu... Lại nói, ngươi đánh con trai mình là được, đánh con trai ta làm cái gì...
Đây là khuyên giải sao?
- Mấy tên hỗn trướng này, mỗi ngày ta phải đánh đủ tám lần, mà có đánh thế cũng chưa thể hết giận được a!
- Đi, con trai, về nhà với cha!
- Con trai, về với ta đi, ở đây quan tâm người ta mà còn bị khinh bị đánh, trên đời này làm gì có lý như vậy!
- Đúng rồi, để mặc hai người nhà hắn, để hắn đánh chết con trai hắn cũng được, thế cũng giúp hắn bớt giận...
- Đi đi đi, không nên nói chuyện với mấy tên ngu ngốc...
Một đám người nghênh ngang rời đi.
Người nào đó giận dữ:
- Để đám ranh con nhà các ngươi lại cho lão tử, lão tử còn chưa đánh đủ đâu!
Trả lời hắn, chỉ có mấy âm thanh hừ lạnh, một người nào đó lạnh lùng nói:
- Con của ta... Ta còn không nỡ đánh, thế mà ngươi còn đánh rất thuận tay... Đừng cho là ta không nhìn thấy, lúc ngươi đánh con ngươi căn bản không dùng lực, lúc đánh con ta lại không chút lưu tình, ngươi chờ đó, chị dâu ngươi sẽ lập tức tới tìm ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là hạ thủ không lưu tình.
“...”
Người nào đó nhất thời cứng họng.
- Chị dâu ngươi cũng lập tức tới tìm ngươi! Vừa rồi ta đã truyền âm, mọi người cùng chờ xem chuyện tốt, người gặp người có phần nha...
- Bậy, đúng là đồ không có học vấn, cái gì mà người gặp người có phần, có điều đúng là mọi người cùng chờ xem chuyện tốt nha, nhà ta... Chẹp, mấy chị dâu ngươi đều lập tức tới ngay, chuyện vui như vậy, há có thể bỏ lỡ...
- Không sai không sai, em dâu ngươi cũng lập tức sẽ tới, các chị đã tới, sao có thể thiếu cô em...
Người nào đó như gắn thêm mô tơ vào mông mà chạy.
- Đi, con trai, cha không đánh ngươi nữa, chúng ta mau tranh thủ dọn nhà thì hơn, nếu thực để chuyện tốt kia xảy ra, khả năng ngươi còn còn được thấy lão cha ngươi nữa...
- Lão bà, nổi gió, kéo buồm!
...
Một nơi xa xôi khác, Thiên Đường thành.
Đám người Đông Thiên Lãnh trong thời gian này cũng không gây chuyện gì, dù sao thanh danh cũng không thể bằng mạo hiểm sinh mạng, ngày ngày chạy trốn, bốn gia hỏa này thực sự đã bị dọa!
Trong thời gian này, động tĩnh trong Thiên Đường thành thực sự quá lớn, cơ hồi tùy thời tùy chỗ đều có thể thấy được người chết, mà người chết đều là cao thủ, rất nhiều còn là cao thủ trong cao thủ!
Bốn người không tự chủ mà cùng sinh một loại cảnh giác: Tựa như toàn bộ cao thủ trong giang hồ, dù nổi danh hay không biết tên, trong thời gian này đều tụ đến Thiên Đường thành!
Đỉnh cấp sát thủ của Huyết Đao đường, Vô Tình lâu, Sâm La đình... Bình thường mười năm tám năm cũng khó thể gặp một lần, thế mà lúc này tụ cả ở đây, đi đâu cũng thấy mặt!
Thậm chí, tồn tại siêu cấp thần bí như Tứ Quý lâu cũng bắt đầu ẩn hiện!
Còn có cái gì mà Xã Tắc Môn, siêu cấp thế lực vốn chỉ lưu truyền trong truyền thuyết thế mà cũng hiện thân, cái tổ chức này không biết bao nhiêu năm chưa xuất hiện, Thiên Đường thành này rốt cục thế nào đây, nhất định là có chuyện lớn muốn xảy ra a!
Lúc Vân đại công tử muốn làm lớn chuyện, tứ đại hoàn khố biết dự tính của Vân Dương còn muốn giúp đỡ, nhưng mà thấy Vân Dương gặp ai giết nấy, khiến mấy đại hoàn khố cũng vì thế mà sợ hãi, mặc dù người mà Vân Dương giết đều là người xấu, thế nhưng thủ đoạn xuất thủ hung ác của Vân Dương thực sự khiến người nghe thôi cũng rợn người.
Vốn cho rằng Vân đại công tử ra tay đã đủ hung ác, thế nhưng so động tác tiếp đó của tam đại Tôn giả Tứ Quý lâu, thực sự như tiểu vu gặp đại vu, ba tên kia, vừa ra tay chính là diệt môn, đến cả chó gà cũng không tha, cơ hồ nhổ sạch nhân thủ của Huyết Đao đường và Vô Tình lâu ở Thiên Đường thành!
Sau đó, Vô Tình lâu cũng có biện pháp đáp trả, tuyệt sát lệnh vừa hiện, bốn vị công tử ca lại lần nữa chấn động, trái tim trải qua thử thách của bọn hắn vốn đã cứng như thép, nay cũng không kìm nổi mà lại rung động.
Trời ạ, sát thủ đỉnh phong cả thiên hạ đều sẽ đến đây tụ hội!
Thiên Huyền đại lục không phải chỉ có Ngọc Đường Đông Huyền... Phạm vi toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn!
Con mẹ nó, đến cùng là muốn làm gì?
Kết quả là, tứ đại gia tộc trực tiếp đóng cửa, đối ngoại tuyên bố phong sơn, trước khi phong sơn đã truyền tin cho tứ đại công tử: Thành thật một chút, tuyệt đối không được chạy loạn, nhất định phải chịu khó yên tĩnh, không có chuyện gì thì ở phong luyện công, quá khó thì đi tìm nữ nhân mà sinh đứa nhỏ, muốn tươi mới thì tìm nam nhân cũng được... Chỉ cần không chạy loạn gây phiền toái là được!
Thực sự có chút phiền phức, vậy cũng đừng kéo gia tộc vào, tự mình giải quyết, muốn làm thế nào thì làm.
Đây chính là yêu cầu của tứ đại gia tộc với đệ tử nhà mình, quả là thế gian cái gì cũng có!
Kỳ thực không cần gia tộc nhắc nhở, bốn người hiện tại đều tự biết hoàn cảnh của mình, cho nên đều rất thành thật.
Cái thời đại binh hoảng mã loạn này, không thành thật thì đúng thực là ngu xuẩn, có chết cũng đáng.
Lúc Vân Dương tới, bốn người còn đang chơi đổ xúc xắc, cũng may là bốn người ở cùng nhau nên còn có thể tìm trò tiêu khiển, không đến mức phải đi tìm nữ nhân hay là... Giải buồn!
- Sáu sáu sáu! Con báo! Tổ báo! Lão tử thắng!
- Con mẹ nó!
- Tên hỗn đản này bữa nay uống được thuốc thần à... Nửa canh giờ lắc được hai lần con báo, lần này lại là một tổ báo, cái này không hợp lý a?!
- Chơi bẩn, nhất định là chơi bẩn!
- Con mẹ nó, ngươi mới chơi bẩn, cả nhà ngươi đều chơi bẩn, mau nôn tiền ra đây!
- Tiền gì, lão tử phải suy nghĩ cẩn thận một chút, xem có chỗ nào không thích hợp hay không!
- Con mẹ nó, thua tiền ngươi còn muốn suy nghĩ? Vậy sao lúc nãy ngươi thắng ngươi không suy nghĩ đi!?
- Ta thắng đó là nhờ may mắn, nhờ ăn ở, còn ngươi rõ ràng không phải nhờ may mắn, tóm lại là không hợp lý.
- Không hợp lý cái em gái ngươi, chỗ nào không hợp lý!
- Ngươi dám mắng em gái ta, tiền này càng không thể cho ngươi...
- Ngươi dám! Ngươi thử quỵt nợ xem, xem lão tử có dám làm chết ngươi hay không!
- Con mẹ nó, ngươi nó cái gì, ngươi muốn làm chết ai?!
- Lão tử muốn làm chết ngươi đấy, ngươi có ý kiến gì?!
...
Mắt thấy bốn tên gia hỏa càng nói càng bốc lửa, đã đến mức chuẩn bị động tay, Vân Dương khẽ vuốt mi tâm, đẩy cửa bước vào. Vừa mới vào, đã thấy Đông Thiên Lãnh ôm ngực, nắm chặt vạt áo Xuân Vãn Phong, thở hồng hộc, đỏ bừng cả mặt, một tay khác xiết chặt quả đấm, tựa như muốn thực sự ăn thua đủ.
Hạ Băng Xuyên cùng Thu Vân Sơn ở bên trừng mắt xem náo nhiệt.
- Đánh, đánh hắn! Nếu Đông Thiên Lãnh ngươi không dám đánh hắn, ngươi không phải nam nhân, ta xem thường ngươi!
- Xuân Vãn Phong, nếu ngươi cầu xin tha thứ, ngươi cũng không phải nam nhân, không có trúng giái, không có cái cái kia!
- Con mẹ nó, ngươi nói chuyện cũng thực độc, cược thì cược!
Trong phòng đã loạn thành một đoàn.
Chỉ thấy Xuân Vãn Phong cứng cổ:
- Người đánh, ngươi đánh đi... Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đánh ta, càng đừng mong động được một phân...
- Con mẹ nó còn dám uy hiếp ta...
Đông Thiên Lãnh muốn đập tới một quyền:
- Đã thua cược lại còn muốn lý luận... Hôm nay lão tử nhất định phải thay Xuân gia dạy ngươi, đến khi ngươi thành thật mới thôi, đến phục mới thôi!
Vân Dương đau đầu hô một tiếng:
- Trật tự, trật tự, nghe ta nói, ta có lời muốn nói!
Bốn người nghe tiếng lập tức dừng động tác, cùng nhau quay đầu, không hẹn mà cùng nở nụ cười a dua nịnh hót:
- Lão đại... Lão đại đến rồi!
- Lão đại có chuyện mời nói.
- Lão đại cứ việc sai bảo.
- Lão đại, tiểu đệ đã sẵn sàng đón địch, chỉ cần Lão đại phất cờ một tiếng, cho dù nói tiểu đệ cắt kê kê tại chỗ, tiểu đệ cũng không nhíu mày!
Đông Thiên Lãnh khẳng khái nói.
Vân Dương tức giận:
- Vậy ngươi cắt đi, chuyện vui như thế, tin rằng mọi người đều muốn thấy!
Đông Thiên Lãnh há hốc, miệng mở còn lớn hơn trứng ngỗng:
- A?
- Ta nói ngươi cắt đi, ta còn đang chờ để xem đây.
Vân Dương bình tĩnh, đáy mắt đầy lạnh nhạt nói.
- Oa ha ha ha ha...
Ba tên gia hỏa còn lại nhìn biểu lộ của Đông Thiên Lãnh, cùng nhau ôm bụng cười bò.
- Lão đại...
Đông Thiên Lãnh cầu khẩn nhìn Vân Dương.
Vân Dương tức giận liếc mắt:
- Cái tên nhà ngươi, miệng đầy nói hươu nói vượn, có thể nghiêm túc một chút hay không?
Đông Thiên Lãnh xấu hổ cúi đầu:
- Đúng đúng đúng, sau này tiểu đệ nhất định sẽ thay đổi triệt để, lần nữa làm người tử tế.
Xuân Vãn Phong lặng lẽ nói:
- Vậy về sau ngươi sẽ chừng chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn sao?!
Vân Dương thở dài, cảm thấy ở cùng mấy con hàng này thực sự không có chủ đề nào đứng đắn để đàm luận.
- Các ngươi, ai... Nếu không phải cần các ngươi đi làm việc, ta thực không thèm để ý các ngươi.
Vân Dương nghiêm túc:
- Chuyện này rất quan trọng, cần phải cẩn trọng đối đãi, không thể để có một chút qua loa.
Bốn người nghe vậy lập tức nghiêm túc.
- Lão đại, mời nói, mấy ngày rồi chúng ta nhàn đến phát ngán, bất kể có chuyện gì, cứ giao cho chúng ta là được, cam đoan hoàn thành thỏa đáng!
Vân Dương im lặng trợn mắt một cái, nếu có chuyện đứng đắn, nào đến lượt các ngươi làm, giao cho các ngươi, ai biết kết quả sẽ thế nào. Chỉ có điều, chuyện lần này chỉ có thể giao cho bốn người bọn hắn, người khác, ngay cả bản thân Vân Dương cũng chưa hẳn làm được!
Quả là vật tận kỳ dụng, ai cũng có mặt mạnh riêng!
Việc này, ngoại trừ siêu cấp hoàn khố, không ai có thể làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.