Vân Dương chật vật đứng lên:
- A... Không... Ngươi nói vậy... Là muốn làm gì?
Kế Linh Tê lạnh như băng, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Nếu không có gì, mời ngươi trở về nghỉ ngơi, bây giờ sắc trời cũng đã trễ, ngươi còn ở phòng của ta, cô nam quả nữ, có chỗ không tiện!
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ta cùng muội muội mình ở trong phòng thì có gì mà không...
Kế Linh Tê muốn phát điên:
- Ta nói là ta muốn nghỉ ngơi, đến cùng ngươi có ra ngoài hay không?!
Nàng cắn răng, sắc mặt tái xanh, tròng mắt như muốn phun lửa.
Vân Dương lập tức ngẩn cả người, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết từ khi bước vào phòng, càng lúc càng cảm thấy bản thân như hòa thượng ngốc sờ không thấy não, hắn cũng không làm gì đắc tội với Kế Linh Tê a... Lời nói của hắn, cũng không có gì đặc biệt a... Từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn thuận theo Kế Linh Tê mà...
Rốt cục, có chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên trở mặt? Ngươi muốn nghỉ ngơi thì cứ nói ra là được, cần gì phải tức giận như vậy?
Vân Dương ngơ ngác, hai mắt tràn đầy khó hiểu, mãi cho đến lúc bước ra ngoài, vẫn cố gắng quay đầu lại nói:
- Linh Tê, nghỉ ngơi cho tốt a, có chuyện gì nhất định phải nói với... Ca... Vân Dương ta đấy...
Người nào đó hiểu nhiên không biết phải xưng hô thế nào cho phải, trực tiếp dùng thẳng tên của mình!
Thực sự, quá quá mức mà!
Ầm!
Sau một tiếng ầm vang, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212695/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.