Lúc này, lỗ tai Vân Dương hơi động, hình như có người khác đến đây.
Trong gió tuyết, ở một nơi rất xa mơ hồ truyền đến tiếng người.
Nhưng hướng người đến chính là hướng về phía bên này. Nghe tiếng động, thực lực của người đến chẳng những không ít mà còn có vẻ không ít.
Là đội hình cao thủ?
Trái lại, Băng tôn giả đang thần trí mê loạn, chỉ còn biết ôm nấm mồ mà khóc, không còn động tác nào khác.
Vân Dương cau mày nhắc nhở:
- Có người đến.
Băng tôn giả vẫn khóc như cũ, hoàn toàn không nghe được Vân Dương nói cái gì.
Vân Dương lại nói:
- Trước khi Dương Ba Đào chết, phu nhân của y đã từng có sắp xếp, đưa một đứa con của bọn họ ra ngoài.
Thần trí của Băng tôn giả đã mê loạn, nhưng Vân Dương không thể để cho ông tiếp tục mê loạn được.
Băng tôn giả đang cuồng loạn đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Dương, không thể tin được:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?
Vân Dương vội vàng nói:
- Công huân của Dương soái ở Ngọc Đường rất cao, ngoại trừ chuyện của Cửu tôn mà đi nhầm một bước, còn lại thì không làm chuyện gì trái lương tâm. Trong thời khắc cuối cùng, y đã dùng sinh mệnh của mình mà sám hối. Đây cũng là lý do mà ta không ra tay với đứa bé đó. Bây giờ nó còn đang sống rất tốt.
Toàn thân Băng tôn giả run rẩy, nước mắt chảy xuống, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu với Vân Dương:
- Đa tạ Vân công tử, đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212680/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.