Nghe Vân Dương đọc đến đây, Kế Linh Tê vốn đang trong trạng thái lắng nghe càng thêm chăm chú hơn. Đôi tai nàng dựng thẳng đứng, hết sức chăm chú lắng nghe, trong đó còn kèm theo tiếng nghẹn ngào khe khẽ, không hề bỏ sót chữ nào, khắc sâu toàn bộ sự quan tâm cuối cùng của ca ca vào trong lòng mình.
Cùng với nội dung di thư được nói ra, Kế Lăng Phong hồi tưởng lại những năm tháng gian khổ thời ấu niên của mình và muội muội cùng những oan ức của mình ở gia tộc Kế thị. Mặc dù nội dung này đều được nói ra với khẩu khí khôi hài, vui đùa nhưng Kế Linh Tê vừa nghe nước mắt vẫn vừa rơi như mưa.
Nhớ lại bao nhiêu năm nay, ca ca đã vì mình nỗ lực rất nhiều, bi thương vốn đã tích lũy đến cực điểm càng thêm chồng chất, trong lúc nhất thời nàng chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, gần như khóc đến hôn mê bất tỉnh, khóc không thành tiếng...
- Ca ca... huynh thương muội muội nhất... sao huynh không thèm nhìn muội lấy một cái đã vưt muội mà đi chứ... Sao huynh lại đi rồi...
Hai mắt Kế Linh Tê đẫm lệ mông lung, lại một lần nữa nhìn vào bóng dáng Phong Tôn đang bay trong gió trên bức họa, lẩm bẩm nói.
- ... Muội muội của ta là tâm can bảo bối của ta, có thứ gì tốt đều sẽ cho nàng trước, bảo vệ và dỗ dành nàng thật tốt... Lúc muội muội ta tức giận thích nhăn mũi, ai làm muội muội ta nhăn mũi, ta sẽ bò ra khỏi quan tài đánh chết hắn!
Kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212663/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.