Hai nữ tử kinh ngạc nhìn bức họa trước mặt, đôi mắt đẫm lệ.
Rõ ràng chỉ là một bức họa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chấn động giống như cả người rơi vào kỳ cảnh, cả linh hồn cũng theo đó chấn động!
Trong lúc nhất thời, hai nữ tử không ai có thể nói nên lời.
Giờ khắc này, cái gọi là huệ chất lan tâm, cái gọi là thông minh hơn người, tất cả đều không còn, toàn bộ tinh thần đều bị bức họa này hấp dẫn.
Qua một hồi lâu, sau khi Kế Linh Tê giật mình một cái liền ngạc nhiên phát hiện Vân Dương đã đột ngột biến mất không thấy bóng dáng trong mật thất.
- Vân Dương đâu?
Kế Linh Tê bất giác hỏi.
Nguyệt Như Lan bị câu hỏi của Kế Linh Tê làm bừng tỉnh, lau nước mắt cũng quay đầu tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Vân Dương.
Hai nữ tử vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng vừa rồi Vân Dương ở đây, bây giờ lại đi đâu rồi?
Căn mật thất này tổng cộng chỉ là không gian lớn chừng này, vừa liếc mắt là có thể nhìn hết. Cánh cửa mật thất kia vừa rồi sau khi đóng lại thì chưa từng mở ra, Vân Dương có thể đi đâu chứ?
Nguyệt Như Lan bỗng nhiên lóe lên linh quang, quay đầu nhìn lại bức họa kia, rõ ràng là cùng một bức họa nhưng giờ phút này nhìn lại thì hình như cảm thấy có gì đó khác với một khắc trước...
Trong lòng hai nữ tử cảm giác giống nhau liền nhìn nhau một cái rồi lại ngẩn ra một lát.
Lúc này, trong bức họa đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212662/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.