Vân Dương tằng hắng một cái, cười khổ nói:
- Lan tỷ, chuyện tỷ hỏi ấy... thật sự không liên quan lắm đến tiểu đệ, cùng lắm chỉ có thể là cơ duyên xảo hợp... Ta thật sự việc này rất không liên quan đến mình... Cho nên tỷ hỏi như vậy ta mới cảm thấy không biết nên bắt đầu nói từ đâu, vẫn mong tỷ thông cảm cho phép ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút để có thể cân nhắc câu chữ... Như vậy ta nói cũng lưu loát mà tỷ nghe cũng thoải mái hơn đúng không nào...
Nguyệt Như Lan rõ ràng không tin, lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn chằm chằm.
Kế Linh Tê mặt mũi tràn đầy lo lắng nhưng lại dịu dàng thì thầm nói:
- Ngươi cứ từ từ nghĩ, từ từ cân nhắc câu chữ, chúng ta không vội.
Cho dù ngoài miệng nói không vội, nhưng mà bàn tay nhỏ đã siết chặt lại đến mức khớp xương cũng trắng bệch kia đã bán đứng cảm xúc lo lắng của nàng.
Vân Dương trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng thở dài, quyết định nói thẳng chân tướng.
Dù sao cứ che giấu mãi như vậy cũng không phải phải cách. Tuy nói thực tin bát ca của các nàng đã chết là một sự tàn nhẫn, nhưng cứ mãi che giấu, nhìn các nàng đau khổ tìm kiếm khắp thế gian thì càng tàn nhẫn hơn.
Lúc trước hai nàng vì tìm kiếm Kế Lăng Phong đã chết mà đã bỏ lỡ bao nhiêu năm tuổi xuân, chẳng lẽ còn phải để các nàng mãi tìm kiếm một người đã không còn chút hy vọng gì?
Để các nàng bị dày vò mãi như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212661/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.