Chương trước
Chương sau
Tử khí ẩn hiện.
Rõ ràng đã là lần thứ hai nhìn thấy nhưng gã vẫn không thể tin được kêu lên thất thanh, xoa mắt, nhìn thêm lần nữa để xác định.
Đập vào trong mắt vẫn là mảng sương mù màu trắng kia, nhưng qua một lúc sau thì hào quang màu tím cực kỳ nhạt mới từ dưới dâng lên thoảng qua, nó chỉ hơi dâng lên trong sương mù trắng một nháy mắt rồi biến mất không thấy đâu, tạm thời không còn dấu vết!
Nhưng hào quang tử khí vô cùng đẹp đẽ này là tồn tại vô cùng chân thực, chỉ thấy một lần đã khó quên!
- Thiên cực tử khí...
Người mặc áo bào trắng thì thào thở dài:
- Hóa ra là như vậy, Thiên cực tử khí, hoàng đế chi vị chủ nhân gian đến, đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn... Ai mà ngờ, Ngọc Đường đế quốc lại có được thứ này? Nội tình như vậy, thế gian còn có khí vận nào có thể chống lại được? Ngọc Đường không chi phối được Thiên Huyền mới là thiên lý bất dung!
- Nhưng... ừm... không đúng... cái này không đúng...
Người mặc áo bào trắng nghĩ gì đấy, nhíu mày:
- Lần trước khi năm người chúng ta quan sát khí vận các nước, Cửu Tôn Phủ này là đối tượng quan sát trọng điểm của chúng ta nhưng tại sao lại không hề phát hiện ra thiên cực tử khí?
- Nếu có, chắc chắn không thể nào không phát hiện được, chắc chắn sẽ không thể có sơ suất kiểu này được!
- Hơn nữa, lúc đó, Tử Vi tinh cũng đã bắt đầu lóe sáng ở Đông Huyền rồi. Nếu lúc đó Ngọc Đường đã có thiên cực tử khí, vậy chắc chắn Tử Vi tinh kia sẽ chịu sự ép bức và hấp dẫn, dịch chuyển đến đây. Nếu như vậy chúng ta càng không thể có những phán đoán sai lầm được!
- Cho nên, thiên cực tử khí này không phải đã diễn sinh từ lâu mà chỉ mới sinh sôi gần đây...
- Thậm chí, nói không chừng còn xuất hiện vì vài nhân tố đặc biệt, vậy lần này chúng ta sai sót cũng không oan rồi...
- Có điều... có điều một quốc gia thế tục, sao có thể ủ ra được khí vận đặc biệt thiên cực tử khí này?
- Khí vận thần dị cỡ này phải sau khi thống nhất cả đại lục nhiều năm mới có thể thai nghén ra được... Ít nhất cần phải có khí vận hoàng triều vài trăm năm của một đại đế quốc siêu cấp mới có thể ấp ủ ra được...
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ trong một thời gian ngắn vài tháng lại xảy ra biến cố như vậy? Trong chuyện này đã xảy ra việc gì mà dẫn đến biến cố này?
Người mặc áo bào trắng chấn động phân tích một lượt, ngay cả da đầu cũng tê tê, chân tay rét run.
- Trước đó rõ ràng nhìn thấy khí vận Cửu Tôn đã hoàn toàn tiêu tan... Không ngờ trong Cửu Tôn Phủ còn ẩn giấu thần dị như thế này. Điều này hoàn toàn đi ngược lý lẽ bình thường, đi ngược quá xa rồi...
Sau khi suy nghĩ một lượt gã vẫn không tài nào hiểu được.
Bên cạnh gã một đại hán dáng vẻ cao lớn đều đứng bên nghiêng đầu nhìn thấy toàn bộ quá trình này, vẻ mặt cũng đầy khó hiểu.
Nghe gã một mình lẩm bẩm đến đây, cuối cùng y không kiềm được chen ngang nói:
- Đại sư huynh, việc này theo tiểu đệ thấy cũng không phải quá hiếm có, chỉ cần muốn làm vẫn có thể làm được.
Vị đại sư huynh này nhướng mày:
- Cái gì, ý ngươi là thế nào?
Sau khi trong lòng kinh ngạc thì gã thầm nói, có câu kẻ thông minh suy nghĩ ngàn điều ắt cũng có một điều sai sót, kẻ ngốc suy nghĩ ngàn điều ắt cũng có một điều tốt, lẽ nào ta là kẻ thông minh suy nghĩ quá nhiều nên sơ sót mất điều gì đó? Còn tên ngốc này ngẫu nhiên suy nghĩ lại có thể nghĩ ra chỗ mình không nghĩ tới?
Sau khi nghĩ vậy gã lập tức không còn dám coi thường, trong mắt tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm đại hán kia.
Đại hán này lập tức cảm thấy mình được tôn trọng, liếc mắt, chắp hai tay sau lưng, gương mặt thâm trầm nói:
- Thực ra cũng chỉ là cách lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu thôi ấy mà. Chỉ cần dùng vài thủ đoạn nhất định, rút hết quốc vận của một nước nào đó trong ngũ đại đế quốc, sau đó đưa đến một đế quốc khác, biến quốc vận hai nước hợp lại thành một lập tức hình thành nên quốc vận gấp mấy lần quốc gia khác, giống như hai chồng thêm hai, đẳng cấp cuối cùng chắc chắn phải lớn hơn hai, không phải là đạo lý này sao?!
Người mặc áo bào trắng sau khi nghe xong liền sửng sờ rồi lập tức giận tím mặt:
- Ăn nói vô căn cứ! Đúng là nói hươu nói vượn!
Đại hán liếc mắt nói:
- Đại sư huynh, huynh làm gì vậy, cái này đâu phải là không thể...
- Khốn kiếp! Ngậm miệng!
Người mặc áo bào trắng nổi giận:
- Ngươi có biết rút khí vận đi đại diện cái gì không?
- Cái này ta thật sự không biết.
Đại hán thành thật liếc mắt nhìn.
- Ngươi có biết cho dù là thần tiên... cũng không thể rút khí vận một nước đi không?!
- Không biết!
- Nếu khí vận có thể điều khiển, chẳng phải mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều sao? Nhiều người tài giỏi nhưng vẫn không thể tham gia vào chinh chiến quốc gia không phải đều vì sợ phản phệ của khí vận sao? Ngươi có hiểu không?
- Không hiểu... ạ.
- Đã không biết thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi!
Trên trán người mặc áo bào trắng đã hiện gân xanh.
- Vâng.
- Quan hệ lợi hại trong đó ta không thể nói rõ với đồ đần nhà ngươi, nhưng với tình trạng hiện nay xem ra, những ngoài ý muốn này đều nằm ở Cửu Tôn Phủ.
Người mặc áo bào trắng nghiêm túc nói:
- Tiếp theo, chắc chắn ta phải đến Cửu Tôn Phủ này... Hoặc, đi tìm vị Vân Tôn còn sót lại này nói chuyện.
- Chắc chắn phải nói chuyện thử!
Đại hắn liếc mắt nhìn, kiêu căng nhìn xuống dưới núi, không hề có chút buồn bã vì bị gọi là đồ đần.
- Báo Tử, ngươi lập tức gửi tin về môn phái để mấy người bọn họ đều đến thành Thiên Đường đi.
Người mặc áo bào trắng nặng nề thở dài một hơi, nói:
- Giờ trên cơ bản ta có thể xác định... Mấu chốt của biến cố lần này nằm ở đây. Chỉ cần giải thích được vấn đề ẩn giấu trong Cửu Tôn Phủ là tất thảy đều sẽ khôi phục lại nguyên bản, cố định lại quỹ tích.
- Cửu Tôn Phủ, hoặc vị còn sót lại của Cửu Tôn, chính là ngọn nguồn của biến số trước mắt.
- Có lẽ, chỉ cần giết được tàn dư còn sót lại của Cửu Tôn kia thì tất thảy mọi vấn đề sẽ có thể dễ dàng giải quyết rồi!
- Trái lại, Vân Tôn kia không chết, vậy e là thiên cực tử khí sẽ tồn tại lâu dài trong Cửu Tôn Phủ, Ngọc Đường... cũng sẽ mãi mãi không suy tàn, đây sẽ thật sự là một câu chuyện cười!
- Rõ!
Vị Báo Tử mắt lé này không hề do dự đi truyền tin.
Người mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm dưới núi, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
- Cửu Tôn, điểm mấu chốt!
- Cửu Tôn, Vân Tôn nhất định phải chết!
- Nếu không danh dự mấy vạn năm của Thiên Đạo Xã Tắc môn sẽ sụp đổ hoàn toàn!
...
Có lẽ nằm mơ Vân Dương cũng không ngờ đóng cửa ngồi trong nhà mà vẫn có họa từ trên trời rơi xuống.
Ngoài Tứ Quý Lâu mình lại đột nhiên có thêm một kẻ địch vô cùng kinh khủng!
Thậm chí, nó còn thần bí hơn, nội tình còn thâm hậu hơn Tứ Quý Lâu!
Nhưng bây giờ, Vân Tôn đại nhân mà hai môn phái đại siêu cấp này đều muốn giết đang sứt đầu mẻ trán lắp ba lắp bắp giải thích gì đó...
...
Vân phủ.
Mật thất.
Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan như hai con báo cái nổi giận ngồi ngay ngắn trên ghế, đe dọa nhìn Vân Dương.
- Vân công tử, ta nghĩ hai người bọn ra dù thế nào cũng có quyền biết rõ mọi chuyện chứ nhỉ!
Mồ hôi lạnh của Vân Dương chảy ròng ròng.
Hai người các nàng đương nhiên có cái quyền này rồi.
Nhưng vấn đề ở chỗ... ta phải nói thế nào đây?
Nói thật, không được!
Giờ Vân Dương cực kỳ hối hận... sao mình lại tự hủy đi di thư của Phong Tôn chứ.
Giờ, đối mặt với Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan Vân Dương cảm thấy cứng họng, miệng đắng lưỡi khô, trợn to mắt, lẩm bẩm nói:
- Hai vị... khụ khụ... Đừng nóng.... Để ta còn nghĩ từ cho kỹ càng, việc này... thật sự xảy ra lâu quá rồi... trí nhớ của ta không được tốt, cho nên cần phải sắp xếp lại.
- Xưa quá rồi?
Nguyệt Như Lan lạnh lùng nói:
- Chuyện cách đây một hai năm... rốt cuộc là xưa cỡ nào? Là mười tám tháng hay hai bốn tháng, vẫn chưa tới một ngàn ngày đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.