- Thật vất vả mới có Nguyệt tỷ có thể nói chuyện, các ngươi lại mang nàng đi, các ngươi thực sự quá nhẫn tâm, sau này liệu các ngươi có phải còn muốn mang Lan tỷ, mang Linh Tê đi hay không? Vì cái gì các ngươi không mang cả ta theo? Để ta một mình lẻ loi hiu quạnh độc lưu nhân thế...
Vân Dương đè nén thanh âm nghẹn ngào oán trách.
Cửu Tôn phủ, vẫn là cái bộ dạng lượn lờ mây mù mờ mịt, sương mù nồng đậm trôi tới trôi lui, trong khoảng không gian yên tĩnh, tựa như có vô số ánh mắt trong bóng tối nhìn ra.
- Ai!
Tâm tình Vân Dương rung động kịch liệt chưa từng có, méo miệng đứng lên, lau nước mắt:
- Mỗi lần đến đây, ta luôn không nhịn được mà muốn oán giận. May mà không có người ngoài, chẳng may bị người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ mắc cỡ chết người a.
- Ta là Vân Tôn, Cửu Tôn quân sư a!
Vân Dương cười cười tự giễu.
Không do dự nữa, Vân Dương trực tiếp vận khởi Thánh Thủy quyết, đưa tay đặt lên cửa phòng Thủy Tôn.
Cạch!
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Bên trong, vẫn là một không gian nhỏ hẹp khép kín đầy riêng tư.
Đập vào mắt, trong phòng của Thủy Tôn nhiều hơn các phòng trước một cái giá sách.
Bên cạnh giá sách, còn bày một người gỗ nhỏ.
- Sở thích của Tứ ca đúng là đặc biệt.
Vân Dương nhìn người gỗ nhỏ, tâm tình mặc dù vô cùng nặng nề, nhưng lại không nhịn được cảm giác muốn cười.
Người gỗ nhỏ này được điêu khắc cực kỳ trừu tượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212480/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.