Chính là Kiếm Tôn Giả, sau khi vừa tỉnh lại, lập tức hạ lời thề quyết tử!
Tuyết Tôn Giả cau mày:
- Thù này đương nhiên không thể không tha, nhưng việc này rất có thể quan hệ với dư nghiệt Cửu Tôn, thậm chí rất có thể là do tên Phong Tôn kia làm ra... Chuyện kỳ quặc trong này, nhất định phải làm rõ.
- Giờ bắt lấy Lôi Động Thiên, hết thảy đều có thể được giải đáp!
Sương Tôn Giả cắn răng:
- Chuyện hôm nay thực sự...
Muốn nói, thực sự là biệt khuất.
Nhưng nghĩ đến đầu nguồn dân đễn biệt khuất là Kiếm Tôn Giả còn ngồi đây, chỉ đành nhịn xuống không nói.
- Người của chúng ta đâu?
Tuyết Tôn Giả hỏi.
- Đánh lâu như vậy, sao bọn họ còn không tới?
- Người?!
Bên ngoài vang lên một thanh âm lạnh lùng:
- Uổng cho các ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này, người của các ngươi! Nếu không phải các ngươi vội vã như vậy, kiên nhẫn chờ nhân thủ rồi mới động thủ, nào có thể xảy ra chuyện chó má như vậy?!
- Chủ thượng!
Ba người Băng Sương Tuyết lập tức đứng lên.
Ngay cả Kiếm Tôn Giả đang nằm trên đất, cũng toát ra thần sắc tôn kính.
Người bên ngoài cũng không bước vào, chỉ có thanh âm ung dung truyền đến:
- Chuyện này ta sẽ không quản. Nếu các ngươi đã có minh ước với người ta, như vậy nhất định phải tuân thủ. Nếu cần hiệp trợ, vậy đến Cung Phụng đường mà xin, nhưng nếu còn có sơ suất, hết thảy hậu quả do các ngươi tự gánh chịu.
Bốn người đều xấu hổ cúi đầu.
Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212479/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.