Vân Dương rời khỏi Thu phủ, trong lòng cũng không khỏi có thêm mấy phần tiếc hận, giống như Thu Lão Nguyên soái nói, thích khách tuyệt đỉnh như vậy, chết đúng là có chút đáng tiếc.
Có điều có tiếc hận hay không cũng được, bây giờ người kia thân hãm Tử U, ngoài tầm với của hắn, cho dù hắn có tâm cứu giúp, thậm chí biến thành hành động, e là lúc chạy tới nơi, người cũng đã sớm chết, chớ nói chi bây giờ hắn không thể dứt ra được, chỉ riêng chuyện của Lôi Động Thiên cùng hai người Linh Tê Lan tỷ, cũng đã chiếm hết quỹ thời gian của hắn.
Người a, luôn biết phân biệt sơ thân, Vân Dương cũng là người, cũng sẽ không ngoại lệ!
Quá đạo đức, trước người sau mình, trước lạ sau thân, đó không phải là người, mà là Thánh Nhân!
Lúc liên hệ lại với Thủy Vô Âm, Vân Dương tùy ý nhắn nhủ một câu:
- Đúng rồi, Vô Âm, ngươi liên hệ xem thích khách mà Tử U bắt được là ai. Nếu thực là nghĩa sĩ Ngọc Đường ta, ngươi xem thử có thể giúp đỡ một chút hay không, ít nhất cũng phải bảo toàn được người nhà của hắn. Hoặc tìm cơ hội cho hắn được ra đi nhẹ nhàng, không đến mức để hào kiệt phải chịu nhục, chết mà hận.
Thủy Vô Âm đáp ứng một tiếng, cũng không coi chuyện này cho rằng quan trọng.
- Công tử, chuyện của thích khách ở Tử U cũng không khó làm, nhưng có một chuyện khác, hiện tại đang gặp rắc rối lớn.
- Chuyện gì? Lại có thể khiến ngươi gặp rắc rối như thế?!
- Còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212478/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.