Vân Dương tiếp tục nhìn xuống.
- Tên của đứa nhỏ là Ngọc Càn Khôn, nhũ danh Bảo Nhi, hắn là bảo bối của ta. Thiên tư Bảo Nhi cũng không được tốt, chỉ có thiên khai ngũ khiếu. Nhưng như vậy cũng tốt, ta vốn hy vọng hắn có thể bình an, vô tai vô nạn hưởng thụ nhân sinh của mình.
Sau đó là một đoạn dài miêu tả những điều liên quan tới đứa nhỏ.
Sau đó là đủ loại dặn dò các huynh đệ.
- Nếu có huynh đệ nhìn thấy phong thư này của ta, chỉ sợ huynh đệ chúng ta chưa hẳn là còn nhiều người. Ta chân thành hy vọng mỗi huynh đệ may mắn sống sót, ai nấy đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đừng chấp nhất báo thù, đừng gánh vác nhiều thứ như vậy, chỉ cần vui vẻ, sống tốt là được.
- Còn sống, mới là hạnh phúc lớn nhất!
- Tín vật của đứa nhỏ...
Di thư kết thúc.
Vân Dương lại càng thêm mấy phần nặng nề.
Tứ ca hắn kêu bao nhiêu năm, hóa ra lại là Tứ tỷ.
Không, có vẻ như xưng là Đại tẩu thì càng thích hợp hơn!
Nhưng hắn lập tức nhớ lại cái gì đó.
Vội vàng mở di thư, đọc lại toàn bộ một lần.
Nhất là có một đoạn, Vân Dương lặp đi lặp lại 17~18 lần.
- Đời này của ta, hổ thẹn với nhi tử. Thân là huyết mạch hoàng gia, lại không được hưởng thiên hoàng đãi ngộ. Thân là có cha có mẹ, lại không được phụ mẫu chở che. Thân là hậu nhân Cửu Tôn, lại không được lộ diện ra ngoài.
Vân Dương khép lại di thư, ngửa mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212481/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.