Ba người đồng thời hung hăng nhổ nước bọt, dùng sức nghiêng đầu không muốn nhìn, có điều dùng sức hơi lớn, “rắc” một tiếng, thiếu chút tự vặn gãy cổ mình.
Quay đầu, ai oán nhìn Vân Dương.
Quá đả kích người a, lão đại!
Lão thực thiên vị nha...
Vân Dương giương mắt nhìn trời, thầm nghĩ, mấy tên các ngươi nào biết, vì được thanh kiếm này mà Đông Thiên Lãnh mất đi cái gì... Nếu các ngươi biết, đoán chừng còn phải thấy hả lòng hả dạ...
Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết...
Thiên Đạo phù hộ người hiền là điều hiển nhiên, nhưng người hiền... Ha ha ha...
- Hiện tại Đông Thiên Lãnh không có Huyền thú con non, chẳng nhẽ các ngươi cũng không có sao? Mau mau đem ra đây, ta còn chưa nhìn kỹ.
Sắc mặt Vân Dương hơi lo lắng thúc giục, kỳ thực chính là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của mấy người.
Tam đại công tử cảm thấy toàn thân hữu khí vô lực.
Qua chuyện này, sự vui vẻ hứng thú vì mới đạt được Long Hổ cao cũng đã bị đả kích tan nát, không còn sót lại chút gì.
Ba người nhìn lại Huyền thú con non của mình, tất cả đồng thời sinh ra một cảm xúc muốn bóp chết: cái đồ chơi nhỏ này thực bất tranh khí... Lại không lọt vào pháp nhãn của lão đại... Khiến ta mất cơ hội đạt được tuyệt thế danh kiếm...
Ta hận a!
...
Mấy ngày sau.
Sau khi Vân phủ kín người, lần nữa lại biến hóa, biến thành một cái vườn bách thú.
Đại Bạch Bạch, Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, Ngũ Bạch Bạch...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212427/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.