- Sở dĩ hắn làm như vậy, chính là sợ ngươi khó chịu trong lòng... Cho nên mới cố giả bộ bình thản. Ngươi không thấy sau khi chúng ta bay lên không trung, hắn lập tức ngồi trên mặt đất? Đó là do tất cả lực lượng chèo chống hắn đứng thẳng đã sử dụng hết, hắn thực sự không thể khắc chế tình cảm của mình được nữa... Một Huyền giả, sao có thể vô cớ ngã ngồi trên mặt đất? Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?!
Cổ Cổ cắn môi, cơ hồ cắn đến bờ môi gần chảy máu, nhưng vẫn quật cường nói:
- Hắn biết tự hiểu lấy bản thân thế cũng là chuyện tốt, vốn là ngươi của hai thế giới, vậy si tâm vọng tưởng thì có lợi ích gì?
Nguy Hành Lộ cười khổ một tiếng.
Tiểu nha đầu vịt chết mạnh miệng, thực sự cho rằng ta không thấy ngươi đang rất khó chịu hay sao?
Thế là không nói gì thêm nữa.
Trên đường đi, Cổ Cổ ngồi trên lưng đại ưng, tư thế không nhúc nhích, một đường trầm mặc.
Hắc ưng xuyên vân phá vụ, hướng thẳng Đông Huyền, tựa như một mũi tên bay thẳng.
...
- Cuối cùng đã đi!
Vân Dương vốn như chán chường đến cực điểm đột nhiên nhảy lên một cái, cười ha ha:
- Mấy ngày nay đúng là mệt chết ta, cười đến cơ mặt cứng cả lại...
Lão Mai cười ha hả nói:
- Có điều công diễn chơi mấy ngày, quả thực là quá hữu dụng, đem địch giết địch, tá lực đả lực, nếu không có Nguy Hành Lộ trợ lực ngoài ý muốn, vậy chuyện chém giết Hà Hán Thanh chỉ sợ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212391/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.