Bạch Y Tuyết không khỏi cảm thấy hối hận, lúc bắt đầu chiến đấu, hắn nên thi triển ác chiêu mới phải, nếu lúc đó vừa gặp đã dùng ngoan chiêu xử lý một hai cái, cho dù bị thêm mấy vết thương cũng tốt, cũng sẽ không rơi vào thế cục ác liệt đến như vậy.
Lấy trình độ phối hợp ăn ý của tám người này, coi như thời điểm hắn đứng ở đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải có một phen ác chiến, dù vậy cũng chỉ có thể chém giết một hai tên, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, tuyệt đối không thể chém toàn bộ tám người.
Mà thế cục bây giờ, trái lại hoàn toàn nghiêng về một bên, hiểm tượng hoàn sinh.
Trong tám người của đối phương, cố nhiên cũng có người thụ thương, nhưng sự phối hợp của bọn hắn, lại nghiêm mật vô cùng, hắn gắng sức tìm kiếm, cũng không thấy bất kỳ điểm đột phá nào đáng nói.
“Con mẹ nó, ta lại bị hố...”
Bạch Y Tuyết vừa kiệt lực chống đỡ, vừa phản kích, vừa mắng thầm trong lòng, phẫn hận không thôi. Tên hỗn đản kia, nói cái gì mà nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần giết một lão hủ nho sinh...
Nhưng rõ ràng, nơi này so với cái gọi là đầm rồng hang hổ còn nguy hiểm vạn lần!
Ngay lúc này, một cỗ cảm giác nguy hiểm thản nhiên dâng lên.
Bạch Y Tuyết hét lớn một tiếng, một kiếm phân ra tám đạo kiếm quang, đồng thời đánh lui tám người, lúc đầu mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một lão giả, râu tóc bạc phơ, đứng trong sân, chắp tay nhìn hắn.
Trên người lão giả kia tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212317/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.