Chương trước
Chương sau
Độc khó giải
- Nhưng bất kể, ta phản cảm hắn thế nào cũng được, vị Thái tử này mặc dù sống trong thâm cung mà không biết nhân gian khốn khó, nhưng ít nhất cũng có mấy phần lòng dạ.
Vân Dương thầm nghĩ:
- Cứ quan sát xem hắn làm thế nào đi!
- Tốt nhất đừng tới làm phiền ta, nếu cứ bám lấy ta, cũng đừng trách ta thuận nước đẩy thuyền...
...
Thu phủ.
Mới mấy ngày không gặp, mà Thu Kiếm Hàn đã gầy tọp đi.
Lời Vân Dương nói đúng, Hoàng đế Bệ hạ cũng xác thực bị trúng độc. Nhưng... Chuyện này can hệ trọng đại, sau khi Lão Nguyên soái thương nghị với Hoàng đế Bệ hạ, vẫn quyết định nên xử lý cho ổn thoả, cũng không thể nghe hậu bối như Vân Dương nói gì thì làm cái đó a!
Ngươi nói tình huống nguy cấp, thì tình huống đúng là nguy cấp như vậy sao? Vạn nhất Vân Dương nói ngoa, chỉ là muốn khếch trương tầm quan trọng của bản thân thì sao?!
Suy nghĩ như vậy, không chỉ Hoàng đế Bệ hạ mà cả Lão Nguyên soái cũng từng nghĩ tới, cái gọi là không công nào cao bằng cứu giá, giúp Hoàng thượng thu gian, cùng với cứu Hoàng thượng một mạng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Với sự nghi ngờ với Vân Dương, mấy ngày nay, đệ nhất thần y của Ngọc Đường đã tới phủ Nguyên soái.
Thánh thủ nhân tâm Du Thiết Tâm.
Bất quá, thế nhân lại gọi hắn bằng một cái tên khác hàm ý hơn: Du Tam Thốn.
Ba tấc kim châm, độ sinh đoạn tử.
Trong ba tấc, liền có thể chưởng khống sinh tử người khác, giết người sống, sống lại người chết.
Lão thần y kim châm độ thế, diệu thủ hành y, tế thế cứu nhân cũng đã bảy mươi năm, lúc này râu tóc đều bạc trắng.
Lão chính là huynh đệ kết bái của Thu Kiếm Hàn, cũng chính là một trong những người mà Thu Kiếm Hàn tín nhiệm nhất.
Lần này, nếu không có Lão Nguyên soái đứng ra mời gọi, chỉ dựa vào bản thân Hoàng đế Bệ hạ cũng chưa chắc có thể mời được Du lão, mà coi như Du lão đồng ý đến, cũng không thể nhanh chóng như vậy.
Lúc này, Hoàng đế Bệ hạ đã nằm trền giường, Lão Nguyên soái đang khẩn trương nhìn Du Thiết Tâm đang ngồi cạnh giường.
Sắc mặt của Du Thiết Tâm nặng nề đến cực điểm, tâm pháp Thiên Y Vấn Đạo toàn diện triển khai, một cỗ huyền khí tràn trề sinh lực, du tẩu trong kinh mạch của Hoàng đế Bệ hạ.
Thật lâu sau, Du lão thu hồi huyền khí, khe khẽ thở dài.
Lập tức, tay phản vung lên, xoát một tiếng, đủ 108 mai kim châm đã cắm từ đầu đến chân Hoàng đế Bệ hạ.
Cơ hồ trong chớp mắt này, Hoàng đế Bệ hạ đã biến thân... Thành một con nhím hình người.
Du Thiết Tâm hít sâu một hơi, trong nháy mắt này, trên mặt thần y đã toát ra đầy mồ hôi tinh mịn, cũng chỉ huy động kim châm độ huyệt trong nháy mắt này, đã khiến hắn tiêu hao quá chín thành rưỡi huyền khí bản thân!
Theo lẽ thường mà nói, lúc này Du lão sẽ phải tĩnh tọa điều tức, khôi phục lại trạng thái của bản thân, đột nhiên tiêu hao quá chín thành huyền khí, bất kỳ tu giả nào cũng khó tránh khỏi tình huống nguyên khí đại thương, coi như huyền công của Du lão chú trọng dưỡng sinh, cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng Du đại thần y lại cưỡng ép hoạt động tiếp, mười ngón tay hóa thành huyễn ảnh bay múa.
Không ngừng điểm, chọt, phát, run, rung động trên người Hoàng đế Bệ hạ...
108 châm, lại phối hợp với 108 loại thủ pháp tạo thành một vòng tuần hoàn.
Huyễn ảnh đột nhiên tiêu thất, Du Thiết Tâm hô hô thở dốc, nhưng vẫn không có nghỉ ngơi, trên tay phải lại xuất hiện một cây kim, hàn quanh lấp lóe, vô thanh vô tức mà đâm rách đầu ngón trỏ tay trái của Hoàng đế Bệ hạ.
Ong ong ong...
108 cây châm vốn đứng im bất động, sau khi Du lão đâm thêm cây thứ 109, thoáng cái như 109 cây châm cùng nhau cộng hưởng, phát ra tiếng ông minh.
Lập tức, một đạo hắc tuyết dùng mắt thường có thể thấy được xuất hiện, thuận theo kinh mạch của Hoàng đế Bệ hạ, hướng về ngón trỏ trái mà di chuyển, tốc độ rất nhanh.
Rốt cục.
Một giọt máu đen chảy thẳng ra bên ngoài cơ thể.
Du Thiết Tâm nhanh chóng dùng một bình ngọc, cỡ chừng ngón tay mà thu lại.
Kim châm đột nhiên lại rung, nhưng hắc tuyết kia đã đình chỉ lại, không hề có động tĩnh tiếp theo, không, sau một hồi giằng có, bắt đầu chậm chạp lui lại.
Lại nháy mắt một cái, hắc tuyến kia đã biến mất vô tung vô ảnh, da thịt Hoàng đế Bệ hạ cũng không phục màu sắc vốn có, không còn bất kỳ dị dạng đáng nói.
Kim châm vẫn tiếp tục ong ong công hưởng, nhưng thân thể Hoàng đế Bệ hạ cũng không còn phản ứng gì nữa.
Một hồi lâu sau...
Kim châm triệt để ngừng rung động.
Lúc này Du Thiết Tâm đã dùng cạn khí lực, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, hô hấp như trâu, hai mắt nhìn trời đã có chút mơ hồ, đây chính là di chứng sau khi tiêu hao quá nhiều huyền khí, lại vẫn tiếp tục nỗ lực gây ra, lão thần y vẫn kiên cường khống chế bản thân, sau khi gỡ tất cả kim châm trên người Hoàng đế Bệ hạ xuống, thậm chí còn không kịp thu kim vào hộp, liền phịch mông xuống đất, mồ hôi tuôn như thác đổ, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Kim châm vừa gỡ xuống, lập tức vương vãi đầy đất.
Thu Kiếm Hàn giật nảy cả mình.
Vội vàng tiến lên đỡ lại, càng vận công, truyền qua một đạo huyền khí tinh thuần, chậm rãi làm dịu kinh mạch Du Thiết Tâm.
Con đường tu luyện của Lão Nguyên soái khác với Du lão, không có cách nào có thể trợ giúp trong lúc Du lão vận châm, nhưng ít nhiều, công lực của Lão Nguyên soái cũng được coi là tinh xảo, lúc này hỗ trợ, mặc dù là làm nhiều công ít, nhưng vẫn có tác dụng nhất định trong việc ổn định nguyên khí cho Du lão.
Sau hồi lâu, rốt cục Du Thiết Tâm cũng đã khôi phục được bình tĩnh.
Hoàng đế Bệ hạ cũng ngồi dậy từ trên giường, ngưng mắt nhìn Du Thiết Tâm chăm chú.
Trong mắt, có một tia ảm đạm không cách nào che giấu. Mặc dù hắn đã cố gắng để không thèm để ý đến tình trạng của bản thân, nhưng, nhưng hắn thực sự không thể làm được.
Dù hắn là Thiên Cổ Nhất Đế.
Nhưng, lúc này lại bị chính nội bộ nhà mình xâm hại, vẫn khiến vị Đế vương anh minh thần võ này, cảm nhận được thống khổ như khoan tim đoạn ruột!
Du Thiết Tâm mở to mắt, trong ánh mắt, thần sắc vẫn rã rời như vậy.
- Thế nào?
Thu Kiếm Hàn tràn đầy chờ mong hỏi.
Du Thiết Tâm không trả lời, chỉ lấy tay nắm chặt bình ngọc nhỏ, trên dưới toàn thân bắt đầu bốc lên sương trắng, Y Đạo huyền khí đặc biệt của Thiên Y Vấn Đạo tâm pháp lần nữa toàn lực vận chuyển!
Sau một hồi, hắn mới để bình ngọc xuống đất.
Thu Kiếm Hàn cùng Hoàng đế Bệ hạ đều chú mục nhìn lại, chỉ thấy giọt máu trong bình kia đã biến mất, thay vào đó là mấy đạo sương mù đủ màu sắc, mờ mịt quay cuồng trong bình ngọc.
Nhìn hào quang toát ra từ những đám sương mù, thần sắc Du Thiết Tâm càng lúc càng nặng nề.
- Tổng cộng có 12 loại màu sắc...
Du Thiết Tâm xác định thành phần độc tố, lại thở dài một hơi.
- Cái này...
Lão Nguyên soái buồn bực hỏi:
- Có ý gì?
- Nếu trong bình này có một loại nhan sắc, đại biểu người này không trúng độc, là vì đây chính là nhan sắc mà người nào cũng có. Mà màu sắc càng nhiều, thì nói rõ... Trên người càng trúng nhiều loại độc.
Du Thiết Tâm vuốt vuột huyệt Thái Dương:
- Nói cách khác, độc tố mà bệ hạ trúng không phải chỉ có một loại, mà càng là Hỗn Độc chi độc. Nếu bình thường trúng một hay một vài loại trong các loại kia, sẽ không có ảnh hưởng tới thân thể, thậm chí còn có dược vật có ích cho thân thể, song khi mười một loại dược vật này tụ chúng một chỗ, lại trải qua thời gian dài từ từ dung hợp, đến nay đã tạo thành độc tố trí mạng...
Sắc mặt Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ đồng thời biến đổi.
- Nó cũng có nghĩa, bệ hạ phải tiếp xúc với ít nhất mười một loại dược vật, mới có thể trúng độc. Hơn nữa, còn phải là quanh năm suốt tháng bị tiếp xúc, mới có thể có hiệu quả như vậy.
Du Thiết Tâm lắc đầu:
- Trong hoàng cung đại nội, tại sao lại có chuyện bất thường như vậy phát sinh? Không thể tưởng tượng, khó thể tưởng tượng nổi!
Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ nhìn nhau không nói gì.
Hai người đồng thời biến sắc, chính bởi chuyện này, cùng với tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu chỉ có một nơi hạ độc, như vậy còn có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ... 11 chỗ!
Chuyện này quá đáng sợ!
Hoặc có thể nói... Quá kinh khủng!
- Chí ít 11 loại dược vật hỗn hợp, nếu chỉ riêng một loại cũng không có vấn đề gì, nhưng, sau khi 11 loại dược vật này tập trung lại một chỗ, hiệu quả của nó, so với Vô Ảnh Chi Độc mệnh danh đệ nhất thiên hạ... Còn đáng sợ hơn vạn lần! Lấy tu vi của bệ hạ, coi như bất cẩn trúng phải Vô Ảnh Chi Độc kia, chỉ cần xử lý kịp thời, phù hợp, vẫn còn có cơ hội chữa trị, thế nhưng loại độc này...
Du Thiết Tâm thở dài.
Sắc mặt Thu Kiếm Hàn đột nhiên biến đổi.
Mặt cắt không còn giọt máu.
Vô Ảnh Chi Độc trong truyền thuyết, trúng mà không biết, vô tung vô ảnh, không hề để lại dấu vết, không dấu hiệu liền trúng độc. Sau khi loại độc này đột phát, sẽ làm cho người trúng độc hóa thành sương mù, từ đây biến mất vô tung vô ảnh.
Vô Ảnh Chi Độc, thứ đồ khiến các cao thủ trong Thiên Huyền đại lục nghe danh mà biến sắc!
Cũng bởi vậy mà sáng lập địa vị Độc Đạo độc tôn của loại độc này trên Thiên Huyền đại lục!
Nhưng mà, dù tuyệt độc như thế, lại cũng không thể so với độc mà bệ hạ trúng hiện tại?!
Cái này...
- Có thể trị không?
Thanh âm run rẩy của Lão Nguyên soái vang lên hỏi.
Vị đệ nhất thần y Ngọc Đường này, ngay cả Vô Ảnh Chi Độc còn có biện pháp ứng phó. Sẽ thực không hoàn toàn thúc thủ vô sách đi!
Trên mặt Du Thiết Tâm lộ rõ vẻ lão lực quá độ:
- Không thể!
Phốc!
Thu Kiếm Hàn đặt mông phịch lên ghế, ngơ ngác kinh ngạc.
- Không những không thể trị, hơn nữa, còn có chút...
Du Thiết Tâm nói:
- Sự phức tạp của loại độc này, có thể nói là đã đạt đến tình trạng xảo đoạt thiên công, nếu bỏ qua lập trường, lão phu cùng thèm muốn loại độc này vạn phần, nhưng chính vì vậy, riêng chỉ phần bí phương phối chế, cũng không phải nhân vật tầm thường có thể có được!
- Có thể có bí phương này, lại có thể sử dụng...
Cơ mặt Du Thiết Tâm co quắp một hồi:
- Lão phu... Không cách nào tưởng tượng... Sẽ là thế lực như thế nào.
Thần sắc Hoàng đế Bệ hạ vẫn bình tĩnh, cho tới phút này, vẫn yên tĩnh như cũ.
Hắn bình tĩnh đứng dậy, thản nhiên nói:
-... Chết, Trẫm cũng không sợ. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu mệnh trời đã như vậy, cũng chỉ có thể vâng theo thôi.
- Chỉ là, điều khiến Trẫm thống khổ như khoan tim đứt ruột kia, lại chính là vì người hạ độc kia.
Trên mặt Hoàng đế Bệ hạ lộ ra một tia cười thảm đến cực điểm:
- Có thể làm như thế, còn có năng lực làm như thế, người đó, tất là... Một trong số những người Trẫm thân nhất, tín nhiệm nhất.
Hắn hít một hơi thật sâu.
- Ngọc Đường!
- Ngoài có bình tai, trong có cự gian. Phương tây đại hạn, đất cằn ngàn dặm, bách tính không thu được lương thực. Phương nam lại có hồng thủy thao thiên, bách tính trôi dạt khắp nơi. Mắt thấy quốc gia này muốn tan thành từng mảnh, Trẫm, sao có thể yên tâm buông tay mà đi như vậy, đôi mắt này của Trẫm, sao có thể cam nguyện nhắm lại như vậy!
Trong mắt Hoàng đế Bệ hạ, là một mảnh buồn lo vô cớ.
- Thực sự không có thuốc chữa sao? Ngay cả thử một chút cũng không được sao?
Lão Nguyên soái đầy tuyệt vọng nhìn Du Thiết Tâm, chỉ thấy trái tim run theo từng câu chữ.
...
------------------
Phóng tác: xonevictory
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.