Ta lấy miếng thịt khô chưa kịp gửi đi ngày hôm qua, chỉ kịp khoác chiếc áo choàng bên ngoài, vội chạy xuống lầu.
“Cái này cho người, do nhà thiếp làm, ban ngày thiếp đã thử qua, không có độc.”
Ta đặt chiếc hộp đàng hoàng vào lòng bàn tay hắn, Phó Đình Ngạn vươn tay nhéo nhẹ vành tai lạnh cóng của ta, sau đó rút tay lại, tháo nút thắt buộc chặt quanh cổ, cởi áo choàng ra, vòng qua đầu khoác lên người ta.
“Ra ngoài cũng không mặc nhiều một chút.”
Ta quen thuộc với khí hậu ở Sa Châu hơn hắn, cho nên cũng không sợ lạnh, còn hắn lại mỗi ngày lo lắng muốn ngăn chặn bệnh thương hàn.
“Không cần, thiếp không lạnh.”
Nói xong câu này, ta muốn cởi áo choàng ra, nhưng lại bị hắn dùng hai tay ngăn chặn
Sợi lông trên cổ áo choàng cọ vào mắt ta, ngứa ngáy đến mức không thể mở nổi mắt, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mang theo ý ra lệnh: “Nghe lời.”
Ta mím môi, cuối cùng cũng không từ chối tâm ý của hắn nữa, khoác áo choàng lên người, hai người bọn ta sánh vai bước trên con đường vắng vẻ, thế gian rộng lớn tựa như chỉ tồn tại hai người bọn ta, băng qua những lớp tuyết dày vẫn còn đọng lại, nhưng dấu vết để lại đều bị tuyết che giấu.
Vào mùa đông, ánh trắng rõ ràng và sáng hơn bất cứ mùa nào, điểm xuyết phía trên mái hiên là vầng trăng lạnh như sương.
“Người không mang theo hộ vệ sao?” Ta nhìn xung quanh không chút tiếng động:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897385/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.