Gặp được cha của ta là đã giải quyết được một nỗi băn khoăn của ta, lúc ta và A Yên ra khỏi phủ, mỗi người cầm theo một bao thịt khô.
Thịt khô trong phủ làm ra đều bị bọn ta đóng gói đem đi, không còn thừa lại chút nào.
Nơi này là quê cũ, mặc dù đã rất lâu chưa quay trở về nhưng trong lòng cũng không kìm nén được mà sinh ra một cảm giác an tâm, chỉ cần vẫn đang ngồi trong thành này thì sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra.
Mặc dù Phó Đình Ngạn từng dặn dò ta rằng rời khỏi cửa thì nhất định phải mang theo những người này nhưng ta chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Mỗi ngã tư đường phố, mỗi ngôi nhà ở nơi này, ta còn quen thuộc hơn bọn thị vệ này nhiều.
Bọn ta đi thẳng từ Tưởng phủ trở về Dịch quán, mấy ngày nữa sẽ có Lễ Lưu Hỏa, bầu không khí của ngày hội cũng dần tràn ngập, nhiều người đã không kiềm chế được mà treo cờ tua đỏ rực lửa và cả đèn gió trước cửa.
Người dân ở Sa Châu thờ lửa, lễ Lưu Hỏa rầm rộ đến mức có thể được so sánh với Tết Nguyên Tiêu ở trong kinh thành, mỗi hộ gia đình đều phải chuẩn bị một ngọn đuốc, xem như để nối tiếp vận may và sinh mạng.
A Yên nhìn cờ tua trước nhà của người khác, nghĩ đến dịp lễ Lưu Hỏa này có thể ra ngoài vui chơi hay không.
Trong thâm cung cô quạnh, A Yên lại được nuôi trong đó từ nhỏ, tâm hồn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897386/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.