Cuối cùng Phó Đình
Ngạn lặng lẽ đưa ta trở về, hắn dẫn ta đi dạo một vòng, lúc trở lại phòng ngủ
hai mi mắt đã muốn nhắm chặt vào nhau, không bao lâu sau đã thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau,
lúc dùng điểm tâm, ta tình cờ gặp Ân Diêu, nàng ta dường như rất mệt mỏi, đáy mắt
đỏ ngầu, nét mặt mệt mỏi, ta ngậm bánh kếp trong miệng nhìn nàng ta một cái,
lúc đối phương nhìn thấy ta, sống lưng đang sụp xuống liền thẳng lên.
Ân Diêu nhìn về
phía ta, ta bình tĩnh quay mặt đi, chuyên tâm dùng bữa, ánh sáng trước mắt bỗng
tối sầm lại, Ân Diêu ngồi trước mặt ta.
Ta gắp một đũa rau
xanh, bình tĩnh nói: “Minh phi cũng chưa ăn à?”
“Ăn uống vô độ, có
khác gì lợn chứ?”
Không ngờ lại đang
âm thầm mắng ta.
Ta nâng mắt lên,
im lặng bình tĩnh nhìn thoáng qua bộ dạng đầy sát khí của Ân Diêu.
Phó Đình Ngạn luôn
nói rằng, xét về thủ đoạn, ta không phải đối thủ của Ân Diêu.
Nhưng ta vẫn luôn
thắc mắc, một người như Ân Diêu, sao có thể tồn tại trong hậu cung đến tận bây
giờ?
Ta không khỏi hỏi
ra miệng thắc mắc của mình, dù sao bọn ta cũng có địa vị như nhau, nàng ta cũng
không dám làm gì ta.
“Minh phi, hậu
cung hiểm ác, tính tình này của ngươi, sao có thể sống đến bây giờ?”
Ban đầu Ân Diêu
còn cho rằng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897384/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.