“Tiểu Thiên…… Tiểu Thiên……”
Thanh âm ôn nhu như vậy, trong trí nhớ chưa từng có ai dùng thanh âm ôn nhu như thế gọi tên ta, ngoại trừ những khách nhân trước kia của ta.
Thật muốn nhìn xem bộ dáng người gọi ta, thật muốn hy vọng bản thân không mắc sai lầm nữa, thật muốn……
Mông mông lung lung, khẽ hé mắt, nhìn thấy một khuôn mặt dường như bản thân đã từng quen biết,
Là ai?
Ta đã không còn nhớ rõ nữa,
Rất muốn nhớ ra, nhưng đầu thật đau quá!
“Ngươi…… là ai a?”
Thanh âm khàn khàn, là thanh âm của ai, ta đã không muốn biết nữa!
“Ta là Tiểu P a, Tiểu Thiên!”
Bị ôm vào trong một khuôn ngực thật rộng, thật ấm áp, là vì thân thể của ta vốn lạnh như băng, hay là vì cái ôm y cấp cho ta quá ấm áp?
Đưa tay, muốn nhanh ôm lấy y, thế nhưng lại không còn sức lực.
Tiểu P a, từng là thị vệ bên người một năm, từng là người phụ trách bảo hộ ta, từng……
“Là hắn lệnh ngươi tới cứu ta đúng không?”
Ta không biết tại sao lại có dũng khí như thế, thậm chí là sức lực, gắt gao nắm chặt lấy quần áo của y, tựa như nếu ta chỉ thoáng buông lỏng tay, y sẽ rời đi!
“Nói a, Tiểu P, là Khiếu kêu ngươi tới đúng không?”
Tiểu P sẽ không tự tiện hành động, sẽ không đâu, nhất định là hắn lệnh cho y tới cứu ta!
“A, ân! Là, là Vương gia……!”
Cánh tay thoáng buông ra, ta chợt nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của y, là vì thấy ta gặp khổ sở ư?
Nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574941/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.