Chương trước
Chương sau
Thắt lưng đau, cẳng chân đau, đầu đau, bắp chân đau, đến da cũng đau ~
Kháo!
Không phải chỉ bị sốt có chút xíu thôi sao, có cần phải vật vã thế này không!
Lạnh quá ~
Kháo, là kẻ nào dội nước lạnh vào người lão tử! 
Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, mở ra đôi mắt nhắm chặt, trừng cái tên vương bát đản kia!
“Tiểu Thiên, ngươi tỉnh lại rồi!”
Thôi, thôi, nhìn thấy Tiểu P phong lưu phóng khoáng vạn phần tiêu sái lo lắng nhìn ta, còn rõ ràng nhận ra chiếc khăn mặt y đang cầm trên tay, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thực ngọt ngào.
“Này……!”
A a a a a, từ khi bị ông trời hãm hại kéo đến thời cổ đại này, về sau lại bị cường bạo, ta, Huệ Thành Thiên, lại gặp thêm một đại bất hạnh của nhân sinh!
Yết hầu khản đặc!
“Tiểu Thiên, mau uống thuốc này đi, rất nhanh sẽ khỏi thôi!”
Trừng lớn, trừng lớn, lại trừng lớn, Tiểu P gọi ta là gì? Tiểu Thiên? Không phải Văn đại nhân?
“……”
Lúc này ta mới chân chính cảm nhận được, việc chỉ có thể nghe người khác nói mà chính mình lại không thể phát ra thanh âm, là chuyện bi ai bất hạnh đến mức nào a!
“Tiểu Thiên sao vậy? Không thoải mái ư?”
Lắc đầu lắc đầu, ô ô ô, người ta chỉ muốn nói với Tiểu P rằng đừng kích động, thế nhưng, nnd, không thể nói chuyện, đến cái rắm thối còn phát không ra!
“Sao thế?”
Khoa tay múa chân, khoa tay múa chân, lại khoa tay múa chân, thế nhưng nhìn bộ dáng của Tiểu P, ta biết chắc y chẳng hiểu gì hết!
Ai, thật bi ai, thật thương tâm a, thương tâm đến mông cũng phát đau!
A? Vì sao mông lại đau?
Ngu ngốc, người ta vừa bị cường bạo đó!
Vô lực nằm trên giường, thực cứng, nhưng bất quá chỉ cần có là tốt rồi ~
Giường?
“……”
Lại một trận loạn khoa tay múa chân, rốt cục, sau một màn chỉ dẫn của một đại thiên tài như ta, Tiểu P rốt cục có thể hiểu được ý ta muốn nói!
“Nơi này là nhà của một nông hộ, ngươi đã hôn mê một ngày trời, ta lại không dám mang ngươi trở về đại đô, chỉ có thể ở vùng phụ cận này tìm một nông hộ, thật may ta có biết vài loại dược thảo, liền sắc chút thuốc cho ngươi uống ~!”
Ha hả, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu P, ta dám khẳng định, thí thí (mông ==) trắng trắng nộn nộn của ta toàn bộ đã bị y nhìn thấy rồi!
Nhưng mà một người thiện lương như ta đương nhiên sẽ không trách mắng y, huống chi đã bị người khác cường bạo, còn giả vờ thánh khiết cái gì a, bất quá ngẫm lại cũng thật là, trước kia chưa yêu ai còn liên tục làm, hiện giờ đã thích người khác, cư nhiên còn muốn thủ thân, hì hì, quả nhiên vẫn có chút khác nhau!
Khoa tay múa chân, khoa tay múa chân, lại khoa tay múa chân ~
“Ân, cái kia, chúng ta không thể công khai mà đi, chỉ có thể đi đường nhỏ, tên Hổ Khâu Diêu kia đã hạ lệnh phong tỏa toàn thành, ngươi cũng biết rồi, trình độ lục soát của Mục Bối tộc luôn không thể xem thường!”
Gật đầu, gật đầu, lại gật đầu!
Vậy khi nào thì xuất phát?
“Đợi ngươi khá hơn một chút, chúng ta liền rời đi!”
Oa, quả nhiên những người đẹp trai thì đều thông minh, nhanh như vậy liền hiểu mọi ý tứ của ta, ân, trẻ nhỏ thật dễ dạy bảo!
“Tiểu Thiên, nào, mau uống hết thuốc đi!”
Thật đen, thật hôi, trên bề mặt còn có thứ gì đó đen đen nổi lềnh phềnh, oa, chẳng lẽ đây chính là bát thảo dược đầy uyên thâm trong truyền thuyết?
Không thể nào, chỉ cần nhìn bề ngoài đã thấy khiếp rồi!
Một chén nước thuốc đầy khói đen chậm rãi lại gần, lại gần, lại gần ~
Không được, không được, ta tình nguyện chết vì bệnh, chứ không muốn uống cái loại thuốc quỷ quái này, nhất quyết không uống!
“Tiểu Thiên, mau uống ~!”
Lắc đầu lắc đầu lắc lắc đầu, hận không thể lôi cả cái đầu xuống để tỏ rõ sự chán ghét của bản thân!
“Không uống thuốc sao có thể khỏe lên được, ngoan, mau uống thuốc đi!”
Oa, có người nói ta “ngoan”, thật cảm động, thật hạnh phúc a!
Nhưng mà người ta thật sự không muốn uống thứ thuốc đó đâu, ô ô ô, Tiểu P ~
Ánh mắt cầu xin, hoàn toàn có thể đem ra so sánh với thiếu nữ xinh đẹp cùng mỹ thiếu niên nước mắt lưng tròng trong tranh châm biếm, không có biện pháp, người ta phát sốt, tuyến lệ cũng bị nóng ép đến chảy ra nước mắt!
Hì hì, nhìn thấy Tiểu P dần lùi ra phía sau, lùi ra phía sau, ha ha ha, rốt cục cũng chịu từ bỏ rồi, ta đã nói rồi a, ốm sốt cảm mạo không sao hết, không cần thuốc men gì cũng được cả thôi ~
“Oa ~!”
Ô ô ô, ông trời a, vì sao, vì sao ngay cả Tiểu P cũng đối xử với ta như vậy ~ ô ô ô ~
Ghé vào mép giường, cố gắng chớp mắt cho lệ rơi xuống, sờ sờ, không có, lại chớp tiếp, vẫn không có ~
“Không đến mức khổ sở như vậy chứ!” Tiểu P đi tới vỗ vỗ lưng ta, thuận tay nhét vào miệng ta một khối đường.
Hừ, đừng tưởng rằng chỉ cần một viên đường là có thể che giấu biện bạch cho hành vi phạm tội bóp mũi đổ thuốc vào miệng ta, phải biết rằng làm thế là rất nguy hiểm, vạn nhất ta bị cái tên Hổ Khâu Diêu kia cường bạo đến chết, lại thêm bị ngươi làm cho sặc chết, kia không phải rất thê thảm ư!
Quay đầu, không quan tâm đến y nữa!
Căn phòng khôi phục im lặng, mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu P thu dọn chén bát, sau đó là tiếng bước chân, cảm giác được y đắp chăn lên cho ta, cảm giác được sự quan tâm của y ~
Tiếng bước chân dần dần rời xa, ta biết y đang đi ra ngoài.
Nhét đầu vào trong chăn, không hiểu sao, mắt chợt cay cay, mũi cũng như đang tắc nghẹt……
Cảm ơn……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.