Màu đỏ, cả bầu trời là màu đỏ, là màu đỏ ối, ngươi cũng đỏ, hắn cũng nhuộm đỏ ~
Cúi đầu, nhìn xuống đôi tay của chính mình,
Cũng toàn sắc đỏ chói mắt!
Đau quá, toàn thân đều đau quá, vì sao lại đau như vậy, vì sao?
“Ba ~”
Ngọc bội rơi xuống,
Vỡ nát ~
Nở nụ cười, nhìn thấy nữ nhân trước mắt nở nụ cười, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn diễm lệ như vậy, thế nhưng sắc thê lương lại tràn ngập cảm quan của ta.
Có chất lỏng ấm áp lăn xuống, đó là cái gì, là cái gì?
Khẽ vuốt lên,
Nhìn,
Là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì?
Là cái gì?
Vì sao lại hòa cùng chất lỏng màu đỏ diễm lệ ấy, vì sao lại có độ ấm, vì sao lại mặn như vậy?
Ngẩng đầu như trước, đối mặt với thân thể chậm rãi rơi xuống kia, đối mặt với ánh mắt bi thương ấy,
Ngươi hận ta không?
Ta nở nụ cười,
Hận? Không hận!
Như Diêu đã nói, cho dù không có sự vũ nhục như thế, hắn cũng sẽ không yêu ta!
Mơ mơ hồ hồ, ta tận mắt thấy một tuyệt thế mỹ nữ hương tiêu ngọc vẫn!
“Ta...... Hận...... Ngươi”
“Nhưng mà...... Ta...... Yêu ngươi!”
Nhìn thấy ngươi dần nhắm mắt lại, nhìn thấy lại thêm một người chết ở trước mặt, nhìn thấy nam nhân vừa mới rong ruổi trên người ta vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt……
Y yêu ngươi, Tiểu Tình, Vũ Văn Tình!
Nếu cảm giác y đối với ta là chính phục, thì y đối với ngươi, là yêu!
Thế giới dị thường im lặng, không ai đánh nhiễu ai, không còn ai nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574940/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.