Sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng đen, giọng ta càng lúc càng yếu, tiếng ngáy của Hoàng hậu càng lúc càng to.
Cho đến khi âm cuối của ta biến mất, Hoàng hậu Tống Uyển Khanh đột nhiên giật mình tỉnh dậy ngồi thẳng người, tiện tay kéo tay áo Hoàng thượng, lau nước dãi long lanh ở khóe miệng, sau đó mơ màng nói:
"Ừm? Bắt đầu tiệc rồi sao?"
Ta mừng thầm trong lòng, phụ thân quả nhiên không lừa ta, Hoàng hậu đúng là kẻ tham ăn.
Tối đó, ta được Hoàng hậu dẫn về tẩm cung, nhờ vậy mà giữ được mạng nhỏ.
Hoàng hậu nói: "Tài nghệ của Giả tú nữ này tốt lắm, vừa giúp ngủ vừa kích thích vị giác, rất thích."
Vì vậy, ta đã kể tên món ăn bên giường nàng ấy ba đêm liên tiếp, nhìn nàng ấy chảy đầy một gối nước dãi.
Nàng ấy ngủ rất ngon, trong mơ còn không quên gọi: "Chân giò, ngươi đừng chạy."
Chỉ tội cho ta, quầng thâm dưới mắt nặng nề, như thể đã lén đào than ở chân tường nhà người ta cả đêm vậy.
3
Từ đó, nhờ có mối thân tình ru ngủ này, ta thành công được Hoàng hậu nương nương sủng ái, một tấc không rời nàng ấy. Ngay cả khi Hoàng thượng triệu nàng ấy đến thị tẩm, Hoàng hậu nương nương cũng không chút do dự từ chối, mỗi ngày đều cho ta hầu bên cạnh.
Theo lời nàng ấy nói:
"Giả Trân Châu, muội là nữ nhi của y chính, lại giỏi nấu nướng; ta là nữ nhi của ngự trù, lại giỏi y thuật, hai người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-gianh-hoang-hau-voi-hoang-thuong/3735754/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.