1
Trên bàn ăn, sau khi đã gặm xong chiếc đùi gà cuối cùng, phụ thân tha thiết khuyên nhủ:
"Trân Châu, tỷ tỷ con hết ăn lại nằm, nếu vào cung chẳng khác nào tự tìm đường chết."
Ta liếc nhìn Đại tỷ đang ngồi bên cạnh. vẫn cắm cúi ăn, thái độ bình thản đến lạ.
Ta không khỏi thở dài: "Nhưng phụ thân, con cũng như Đại tỷ, chẳng biết làm gì cả."
Nghe nói đương kim Thiên tử rất thích ngâm thơ làm phú, những mỹ nhân bên cạnh có ai mà không phải là tiểu thư khuê các đọc nhiều hiểu rộng.
Ta chỉ là nữ nhi của một y chính tầm thường, không có bối cảnh, không có nhan sắc, không có học vấn, lại còn không biết nhìn mặt lựa lời. Vào cung rồi, những tú nữ khác đều thổi sáo đàn ca, làm thơ đánh đàn, đến lượt ta. Nếu có người hỏi ta biết thổi gì, chẳng lẽ ta nói ta biết huýt sáo?
Haiz!
Thế chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao? !
Phụ thân không tán thành lắc đầu, ghé sát vào tai ta thì thầm:
"Ta đã dò hỏi rồi, Hoàng hậu là kẻ tham ăn, Trân Châu con nấu ăn giỏi, Hoàng hậu lại là người Hoàng thượng yêu thương nhất, nắm được dạ dày của Hoàng hậu, chính là nắm được trái tim của Hoàng đế."
Nói xong, phụ thân còn nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m xuống bàn, vẻ mặt như thể đã tính toán kỹ lưỡng, con chỉ việc theo kế hoạch mà làm.
Thật lòng mà nói, logic của phụ thân khiến ta hoài nghi.
Nhưng sau đó, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-gianh-hoang-hau-voi-hoang-thuong/3735753/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.